Thủy An Lạc xuống tới nơi, anh Sở vẫn đứng đó.
Thủy An Lạc thay đổi thái độ một trăm tám mươi độ. Cô vui sướng bế Tiểu Bảo Bối đứng cạnh anh.
“Anh Sở, thánh chỉ của em đâu?” Thủy An Lạc cười tít mắt hỏi, trông cứ như con mèo vớ được cá rán vậy.
Sở Ninh Dực nhướng mày, vươn tay với lấy kết quả trong tay cô, nhìn điểm số phía dưới cùng của tờ kết quả. Anh có cảm giác chắc lúc giáo viên chấm thi vừa chấm vừa ngủ gật mất rồi.
“Đi thôi.” Sở Ninh Dực nói xong liền mở cửa xe cho cô dưới ánh mắt ngưỡng mộ của bao nữ sinh đang lén nhìn về phía này.
Thủy An Lạc cười tít mắt lên xe, cảm giác được anh đẹp trai hầu hạ thật thích quá đi.
Nhưng Thủy An Lạc vừa đi khỏi, Kiều Nhã Nguyễn ở trên lầu ăn đồ ăn vặt cũng không thấy vị gì nữa.
Mộ sẽ không bao giờ nhường đường cho người đi cả.
Quả nhiên Sở Ninh Dực vẫn luôn có thể nói trúng tim đen của người khác.
Giữa cô và Phong Phong quả thật vẫn bị ngăn cách bởi ngôi mộ của Kỳ Nhu.
Nhưng cô không thấy Phong Phong thích cô, cùng lắm thì cũng chỉ là có cảm giác tội lỗi, áy náy thôi.
Ít nhất, trước giờ anh ta chưa từng nói gì với cô cả.
Không đúng, là có nói, nhưng đó là vì mục đích của anh ta.
Thế nên, kỳ thực chưa chắc là anh ta đã thích cô.
“Mai tôi đi rồi, bà vẫn ở lại trong ký túc hả? Nếu không ở nữa thì trả lại chìa khóa nhé.” Tân Nhạc thu dọn đồ đạc xong quay lại nhìn Kiều Nhã Nguyễn nói.
“Các bà đi hết rồi, mình tôi ở lại đây làm gì nữa?” Nói rồi Kiều Nhã Nguyễn cũng định thu dọn đồ đạc để chuyển về nhà ở.
Tân Nhạc gật đầu, “Thế khi nào rảnh thì hẹn nhau ăn bữa cơm nhé.”
Đây chính là cơm giải tán trong truyền thuyết sao?
Thật ra Tân Nhạc cũng không quá thân thiết với hai người, nhưng dù gì cũng sống chung ký túc bốn năm với nhau, nên kiểu gì tiệc chia tay cũng vẫn phải tổ chức.
“Ừm, có gì tính sau, vẫn còn chưa phản biện mà, phản biện xong rồi đi.” Kiều Nhã Nguyễn lên tiếng.
Tân Nhạc gật đầu, lại thu dọn đồ tiếp.
“Nhã Nguyễn, hôm qua tôi có xem được một tin, nghe nói Phong Phong sắp quay phim mới rồi. Tới lúc đó bà xin chữ ký anh ấy giúp tôi nhé.” Tân Nhạc vẫn chưa biết chuyện sau này giữa Kiều Nhã Nguyễn và Phong Phong.
Kiều Nhã Nguyễn hơi sững ra, có chút buồn bực nói: “Tôi không thân với anh ta.”
Nói rồi cô đứng dậy ra khỏi ký túc.
Tân Nhạc ngẩn người, lại sao nữa đây?
***
Thủy An Lạc thi đỗ, bên phía chung cư cũng đã được sửa xong, giờ họ có thể chuyển về ở được rồi.
Về tới nhà, người vui nhất là hai mẹ con, cuối cùng cũng được quay về cái ổ bé xinh của mình rồi.
Có điều, lúc cả nhà về, trước cửa lại được đặt một chùm chìa khóa.
Thủy An Lạc không chú ý đến, nhưng lúc Sở Ninh Dực cất chìa khóa thì nhìn thấy.
Sở Ninh Dực đặt chìa khóa của mình xuống, lại cầm chùm chìa khóa kia lên. Nếu như anh không nhận nhầm thì đây là chìa khóa nhà Thủy An Lạc.
Thủy An Lạc bế Tiểu Bảo Bối đi vòng vòng trong nhà, xuống nhà cô liền đặt Tiểu Bảo Bối xuống thảm: “Không được rồi, tay mẹ sắp gãy rồi này.” Thủy An Lạc nói xong lại nhìn người đang đứng trước cửa, “Anh làm gì đấy?”
Sở Ninh Dực ném chìa khóa tới. Thủy An Lạc vội bắt lấy. Sau khi nhìn thấy chìa khóa, sắc mặt cô khẽ biễn, cuối cùng liền bỏ chìa khóa vào trong chiếc hộp dưới bàn.
“Lạc Hiên rời khỏi thành phố A rồi.” Sở Ninh Dực nói.
“Thế à.” Hình như chuyện đó cũng chẳng liên quan gì đến cô nữa rồi.
Tiểu Bảo Bối vùng vẫy đứng dậy, lại ôm chặt lấy chân mẹ, “Ma ma~ ma ma~” Tiểu Bảo Bối gọi rồi lại nắm lấy tay mẹ, đi vào bếp.