Lan Hinh ngẩng phắt đầu lên, nhìn người con gái đang cười như hoa trước mặt mình kia.
Đúng là ác quỷ, Thủy An Lạc đích thị là một con quỷ.
Thủy An Lạc và Sở Ninh Dực rời khỏi trại tạm giam, tâm trạng cũng tốt lên nhiều.
“Em muốn cứu cô ta à?” Sở Ninh Dực trầm giọng hỏi. Cô nói vậy là để ngầm ra hiệu cho anh đừng giết Lan Hinh sao.
“Làm gì có chuyện!” Thủy An Lạc hết hồn kêu lên, “Em chỉ muốn khiến cô ta đau khổ hơn thôi, dù sao thì chết cũng là một cách giải thoát mà.”
Sở Ninh Dực nhìn cô gái vui vẻ tung tăng chạy trước mặt mình.
Chắc cô biết, mạng của Lan Hinh không nằm trong tay họ, mà là trong tay Long Nhược Sơ.
Thủy An Lạc vừa về đến nhà lập tức chạy tới bế thốc Tiểu Bảo Bối đang chơi đồ chơi ở dưới đất lên, thậm chí còn quên luôn cả việc chào hỏi mẹ chồng mình. Cô hôn chụt lên mặt Tiểu Bảo Bối một cái.
“Mẹ nhớ con quá đi mất thôi.” Thủy An Lạc vừa hôn vừa nói.
Tiểu Bảo Bối ngẩn ra, chớp chớp mắt nhìn mẹ.
Thủy An Lạc không thấy con trai phản ứng lại nên cũng chớp mắt nhìn cu cậu.
“Không quen mẹ à?” Nói rồi cô xoa lên mặt nhóc, “Tiểu Bảo Bối?”
Tuy con trai còn nhỏ, nhưng cô cũng mới chỉ đi có hai mươi mấy ngày thôi mà, sao giờ con trai cô lại không nhận ra cô nữa rồi?
Thủy An Lạc nghĩ vậy, khóc không ra nước mắt quay lại nhìn Sở Ninh Dực.
Tiểu Bảo Bối bĩu môi, muốn khóc nhưng lại kiêu ngạo quay phắt đi. Nhóc ghét mẹ bỏ rơi nhóc.
Sở Ninh Dực không nhịn được giật khóe miệng, thằng nhóc này làm cái gì vậy?”
“Con đi lâu như thế, chắc thằng bé giận thôi. Con cứ dỗ nó một lúc là được ấy mà.” Hà Tiêu Nhiên giơ tay xoa đầu cháu nội, nói rồi lại nhìn về phía con trai mình. Trước đây có những lúc bà phải đi mấy tháng lận, nhưng con trai bà chẳng giận bao giờ.
Quả nhiên, so sánh đúng là tức chết người mà.
Sở Ninh Dực lại phải gánh chịu ánh mắt phi dao của mẹ. Anh nghĩ anh rất vô tội mới đúng chứ nhỉ.
“Aiya, tổ tông nhà tôi, cuối cùng thì cô cũng về rồi.” Thím Vu chạy từ bếp ra, kêu lên.
Thủy An Lạc ngẩng lên, vành mắt chực đỏ, đây mới đúng là thím Vu của cô này.
Thím Vu cứ kéo lấy Thủy An Lạc hỏi xem cô có sao không, thấy cô thật sự không sao mới yên tâm.
Thủy An Lạc bế Tiểu Bảo Bối kiêu ngạo lên lầu, muốn dỗ con trai nhõng nhẽo của mình. Tuy nhóc con không chịu đoái hoài gì đến cô nhưng cũng không chịu buông cô ra.
Con trai cô mà nhiễu lên thì đúng là chỉ có hơn ba nó thôi chứ chẳng kém chút nào.
Lúc này Sở Ninh Dực đang phải ở lại dưới nhà để an ủi mẹ mình.
Hà Tiêu Nhiên nhìn anh, trước hết là nhìn vào chân anh.
Sở Ninh Dực đi tới ôm lấy mẹ ngồi xuống sofa: “Khỏi lâu rồi ạ, có điều vì tuyết lớn lấp núi nên bọn con mới về muộn thế này thôi.”
Thủy An Lạc ôm Tiểu Bảo Bối lên lầu, cứ dỗ nhóc nói chuyện mãi nhưng Tiểu Bảo Bối vẫn không chịu hé răng lấy nửa lời.
“Để mẹ xem điện thoại xem còn dùng được nữa không nhé?” Thủy An Lạc nói rồi đi tìm sạc pin để sạc điện thoại.
“Không, không!” Tiểu Bảo Bối kêu lên, rồi giật luôn cái điện thoại Thủy An Lạc đang cầm ném đi.
Đùa đấy hả, mẹ vừa mới về sao có thể để ý đến cái gì khác ngoài nhóc được chứ?
“Không cho mẹ nghịch điện thoại hả? Vậy mẹ không nghịch, mẹ chỉ sạc pin thôi.” Nói rồi cô lại hôn lên mặt con trai một cái, sau đó lại khom người xuống nhặt điện thoại lên.
“Không, không!” Tiểu Bảo Bối cuống lên, vặn vẹo người muốn quấy.
“Được, được, được, mẹ không nhặt. Mẹ không nhặt nữa. Mẹ chơi với con nhé.” Thủy An Lạc nói rồi liền đá điện thoại đi. Như vậy Tiểu Bảo Bối mới chịu vui lên một chút.
Cái thằng nhóc mông to này, không ngờ còn biết ghen với điện thoại nữa cơ đấy.