Thủy An Lạc tìm nước nóng để giặt quần áo cho Sở Ninh Dực. Tát Phổ Man thấy vậy đi tới ngồi xuống cạnh cô: “Bé con, cháu là người nhà họ Long à?”
“Không phải.” Thủy An Lạc thẳng thừng phản bác.
Tát Phổ Man lại quay về phòng mình rồi lấy một bộ quần áo ra vứt vào trong chậu, “Nếu đã giặt rồi thì giặt luôn cho ông bộ này đi.”
Khóe môi Thủy An Lạc giật giật, nhưng nghĩ đến ơn cứu mạng của người ta nên cô cũng không phản đối.
“Nghe lời thế cơ à?” Tát Phổ Man ngồi xuống chiếc ghế nhỏ bên cạnh châm thuốc.
“Báo đáp ơn cứu mạng của ông.” Thủy An Lạc mỉm cười nói.
“Tính cách của cháu tốt hơn cái bà lão kia nhiều.” Tát Phổ Man nói.
Thủy An Lạc biết ông đang nói tới bà ngoại của mình, nhưng giờ cô chẳng muốn nghe tới chuyện của bà ngoại cô chút nào. Suy cho cùng thì khó khăn lắm mới thoát khỏi được miệng hùm mà.
“Ông này, ông có biết dưới ngọn núi này có một thôn gọi là thôn Long Gia không?” Thủy An Lạc vừa giặt quần áo vừa hỏi.
“Thôn Long Gia?” Tát Phổ Man dập điếu thuốc đang cầm trên tay, ngẩng lên nhìn Thủy An Lạc, “Ai nói cho cháu biết chuyện này?”
“Một người thầy nói với cháu.” Thủy An Lạc trả lời.
“Bé con, cháu nhận không ít thầy đâu đấy nhỉ.” Tát Phổ Man bật cười lớn, nhưng lại bị Thủy An Lạc chặn lại. Anh Sở nhà cô vẫn còn đang nghỉ ngơi đấy.
“Không có thôn Long Gia nào đâu, mà có thì cũng không phải dưới chân núi này. Dưới chân núi này quả thật có một cái thôn. Người trong thôn đều họ Long cả, nghe nói là chấn long mạch. Nhưng thôn đó chẳng có gì đặc biệt đâu, cháu đừng tò mò thì hơn.”
“Không phải là thôn Long Gia sao ạ?” Thủy An Lạc thắc mắc.
“Không, trên đời có bao nhiêu là thôn Long Gia chứ, nhưng dưới chân núi này thì quả thật không có cái thôn mà cháu nói đâu.” Tát Phổ Man nói xong liền đứng dậy, thu dọn lại đống tàn thuốc kia, “Giặt xong nhớ ngủ sớm đi đấy.”
Không có?
Nhưng không thể có chuyện thầy lừa cô được.
Kỳ lạ quá.
Thủy An Lạc giặt quần áo xong, đồ của Tát Phổ Man cô phơi trong phòng khách giúp ông, còn của Sở Ninh Dực cô mang về phòng ngủ đặt cạnh điều hòa, như vậy thì mai có thể mặc được rồi.
Thu dọn xong xuôi, Thủy An Lạc mới bò lên giường, tựa vào người Sở Ninh Dực ngủ thiếp đi.
Tin hai người đã thoát hiểm được Tát Phổ Man truyền cho người nhà hộ, còn về việc làm thế nào mà ông làm được như thế thì Thủy An Lạc không biết. Sở Ninh Dực nói, họ có cách liên lạc của riêng mình.
Thủy An Lạc thấy Sở Ninh Dực cũng không có ý định rời đi. Anh Sở nói, hiếm lắm mới có chút thời gian nghỉ ngơi thế này.
Thủy An Lạc thầm nghĩ, cứ làm như trước đó anh bận lắm không bằng.
Người nhà họ Sở sau khi biết tin hai người vẫn an toàn đều thầm thở phào nhẹ nhõm.
Tiểu Bảo Bối vẫn không biết chuyện gì đã xảy ra, chỉ đảo mắt nhìn mọi người trong nhà, như đang hỏi: Sao daddy với mami của con vẫn chưa về thế ạ?
Vụ kiện của Thủy An Lạc tại thành phố A đã hạ màn, dư luận cũng tự động dập tắt sau khi Lan Hinh bị bắt.
Ngoài tội vu cáo, tuyên truyền tin đồn, Lan Hinh còn mang tội giết người. Các tội ghép lại cô ta bị phán tử hình, hoãn lại hai năm mới xử.
Sở gia không ai có ý kiến gì, An Phong Dương càng không có ý kiến, ngược lại không đợi họ phải ra tay, ắt có người sẽ kết thúc khoảng thời gian hai năm này.
Sau khi bị tuyên án tử hình, Kiều Nhã Nguyễn nhìn người phụ nữ đi tới bên cạnh mình, khóe miệng nhếch lên, “Lan Hinh, ác giả áo báo. Xem ra cô đúng là điển hình của những kẻ chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.”
Lan Hinh lạnh lùng nhìn Kiều Nhã Nguyễn, “Thủy An Lạc đâu? Không phải giờ là lúc để cô ta cười sao? Tại sao cô ta lại không đến?”
“Cô tưởng trên đời này ai cũng giống như cô chắc?” Kiều Nhã Nguyễn bật cười nói: “Cô ấy à, ngay đến tư cách được xưng là đối thủ của nó cũng chẳng có cửa đâu!”