“Anh còn tưởng em sẽ hỏi ước nguyện của cậu ta là gì cơ?” Sở Ninh Dực nhướng mày nói.
Thủy An Lạc chớp chớp mắt, đây là vấn đề mà cô muốn hỏi mà, không phải là đang định hỏi xong việc này rồi hỏi đó sao?
Thủy An Lạc leo cả tay cả chân lên người Sở Ninh Dực nhưng vẫn tránh cái chân của anh ra.
Sở Ninh Dực đỡ lấy cô rồi tiện tay kéo chăn đắp cho Thủy An Lạc, ra ra vào vào một hồi khiến không khí trong phòng lạnh hơn không ít.
“Sao mà cứ y như con trai thế hả?” Động một tí là bò về phía anh, ngay cả cái cách bò cũng giống nhau y như đúc.
Thủy An Lạc leo lên rồi ngồi trên hông của anh, sau đó duỗi tay ôm lấy cổ anh: “Anh mau nói thật, có phải anh ta có ý gì với anh đúng không? Anh ấy mà trai gái ăn sạch hết, chẳng phải quá kinh khủng rồi sao?”
Thủy An Lạc chăm chú nhìn Sở Ninh Dực, thế mà anh không hề nhíu mày!
Trước đây mỗi lần cô đoán sai thì anh luôn dùng biểu cảm nhíu mày để khinh bỉ sự thông minh của cô.
“Này chẳng lẽ, chẳng lẽ là thật sao? Anh ta thật sự thích anh sao?” Thủy An Lạc không nhịn được mà run một cái. Đây không phải là JQ như giữa Sở Ninh Dực và Anh Xinh Trai, mà đây là chân chính JQ* đó.
*JQ: chỉ tình cảm đồng tính.
“Cũng không phải.”
“Cái gì mà không phải, anh đâu có nhíu mày đâu hả? Sao em lại xui xẻo như vậy chứ? Đề phòng con gái thì thôi đi thế mà bây giờ còn phải đề phòng cả đàn ông nữa là sao!” Thủy An Lạc tức giận nói.
“Không nhíu mày?” Đây là cái tín hiệu quái quỷ gì hả?
“Đúng vậy, anh cũng đâu có biết, mỗi lần em nói gì sai anh đều nhíu mày để khinh bỉ chỉ số IQ của em!” Thủy An Lạc tức giận nói.
Sở Ninh Dực tóm lấy cằm của cô rồi hôn lên đôi môi anh đào một cái: “Vậy thì anh sẽ phải nhíu đến thành nếp nhăn như ông già sao?!”
Dù sao chỉ số thông minh của bà xã nhà anh quả thực khiến người ta cảm thấy lo lắng.
Thủy An Lạc: “...”
Đúng là không thể cùng người này chơi đùa vui vẻ một lần mà.
“Tuyệt giao! Em muốn tuyệt giao!” Thủy An Lạc nói rồi muốn leo xuống khỏi người anh.
Sở Ninh Dực dứt khoát xoay người đem ai kia đè xuống, cái chân bị thương của anh gác thẳng lên người Thủy An Lạc, lông mày thì khẽ nhếch lên rồi nói: “Tuyệt giao là tư thế gì, chúng ta có thể thử xem.”
Phụt...
Thủy An Lạc thật muốn hộc hết đống máu bà dì ra để dìm chết cái tên đàn ông này!
“Sở tổng, sự lạnh lùng vô tình của anh đâu rồi?”
“Sợ đông cứng em nên thu lại rồi!” Sở Ninh Dực trả lời lưu loát.
Thủy An Lạc: “...”
“Anh Sở, chẳng lẽ tình này anh không thu tiền sao?”
“Không cần, tặng luôn cho em, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu!”
Thủy An Lạc muốn bò xuống khỏi người Sở Ninh Dực, cơ mà phải bó tay vì ai kia đè quá chặt: “Anh Sở, anh bị cái gì nhập vào người rồi sao?”
Sở Ninh Dực đưa tay kéo căng hai cái má phúng phính của cô.
“Đau...” Thủy An Lạc ghét bỏ gạt tay anh ra.
Sở Ninh Dực cũng không bỏ ra mà một tay chống đầu của mình còn một tay vuốt ve gò má của cô: “Cậu ta có tình cảm gì không bình thường với anh cũng được, có tình cảm gì giằng co với em cũng chẳng sao, sau lần này thì không còn bất kỳ quan hệ gì nữa cả.”
“Chờ đã, anh đừng có mà cắt lời, cái gì mà gọi là tình cảm không bình thường chứ hả! Mời Sở tổng mau giải thích bốn chữ đó cái đi!” Thủy An Lạc cảm thấy tim gan phổi phèo của mình đều đau, nguyên nhân khiến Bạch Dạ Hàn hận cô như thế hóa ra là vì cái này hả.
“Bốn chữ? Mời bà xã thử cho một ví dụ xem nào?"" Sở Ninh Dực ra vẻ học trò ngoan đang cầu học hỏi.
Thủy An Lạc tức giận đẩy người ra rồi dùng đầu ngón tay của mình tập đếm cho anh xem: “Anh ta thích anh rồi!”
Sở Ninh Dực nghe cô nói như vậy thì cúi đầu nhìn bốn ngón tay đang chỉa ra của cô: Anh, ta, thích, anh, rồi thì ra đây chính là bốn chữ đấy hả.
Bốn chữ?
Bốn chữ đây á?
Bốn?
Sở Ninh Dực đột nhiên cảm thấy chỉ số IQ vợ mình lại không online rồi, hoặc căn bản là nó vốn không tồn tại?