Sở Ninh Dực ngồi xuống, ngón tay khẽ gõ lên đầu gối của mình.
Sở Mặc Bạch thấy con trai đã xuống rồi thì để cho hai người họ trò chuyện, còn ông thì đi lên lầu.
Sở Ninh Dực thấy vậy thì chỉ yên lặng cảm khái trong lòng, bao giờ Tiểu Bảo Bối nhà anh mới lớn lên đây, như thế thì anh cũng coi như trút bỏ được gánh nặng rồi.
“Hung thủ gây chuyện vẫn còn chưa bắt được, vậy nên bây giờ chúng ta có nói gì cũng chỉ là già mồm cãi láo thôi mà đúng không.” Sở Ninh Dực nhàn nhạt nói: “Cục trưởng Hồ, lần trước vợ cháu vừa mới ra ngoài đã bị người ta làm trán bị thương, cháu không muốn chuyện này xảy ra lần thứ hai đâu.”
“Nhưng không có chút tung tích nào về hung thủ lần trước cả.” Cục trưởng Hồ cẩn thận lên tiếng.
Ngón tay đang gõ đầu gối của Sở Ninh Dực hơi khựng lại, anh khoanh hai tay trước ngực: “Cục trưởng hồ nói vậy là có ý gì? Chẳng lẽ chú cho rằng vợ cháu làm yêu pháp ăn thịt hết bọn họ rồi sao?”
“Ninh Dực, cháu biết chú không có ý này mà, chỉ là bây giờ...”
“Cục trưởng Hồ, thân là bề dưới, cháu sẽ giữ chút ân tình cho chú. Mmấy thi thể mất tích hiện đều ở trong bệnh viện, không bằng chú bảo bọn họ thử tìm kỹ xem, trong phòng giữ xác đâu phải chỉ có thể để xác vào ngăn tủ thôi đâu.” Lúc Sở Ninh Dực nói câu này lại không tạo ra bất cứ cảm giác đang ban ơn hay lấy lòng nào.
Cục trưởng Hồ hơi ngừng lại một chút, cuối cùng ông ta đứng dậy: “Chú biết rồi, nhưng chuyện này cháu phải giải quyết nhanh lên đấy. Chuyện này rất bất lợi đối với việc trị an của thành phố A.”
Sở Ninh Dực gật đầu: “Thím Vu, tiễn Cục trưởng Hồ đi về.”
Thím Vu đáp lại một tiếng rồi lập tức dừng việc đang làm dở lại, sau đó đưa người ra ngoài.
Sở Ninh Dực bóp bóp huyệt thái dương của mình, không ngờ lúc anh ngẩng lên lại thấy Thủy An Lạc đang đứng trên cầu thang.
Thủy An Lạc đi chân trần, mặc đồ ngủ đứng đó, miệng hơi hé.
Trong đôi mắt của cô ánh lên màu tím nhạt, anh nhìn nó rồi đếm thầm trong lòng.
Mãi tới khi đếm tới con số một trăm linh ba thì màu tím nhạt đó mới từ từ biến mất, hồi mới đầu chỉ lóe lên một cái rồi thôi, cho đến bây giờ thì đã kéo dài đến mấy phút rồi.
Sở Ninh Dực lại day day trán mình, anh quả thật không còn nhiều thời gian nữa rồi.
Thủy An Lạc bước từng bước xuống cầu thang, sau đó đứng ở sau sofa vòng tay ôm lấy cổ anh: “Lớn chuyện rồi hả?”
Sở Ninh Dực nắm lấy tay của cô: “Xem ra đến lúc buông tay mà đánh một trận rồi.”
“Việc dẫn xà xuất động này em làm rất khá đấy.” Thủy An Lạc cười híp mắt nói.
“Em câm miệng cho anh!” Sở Ninh Dực dứt khoát lên tiếng phản bác.
“Người họ muốn giết là em đấy.” Thủy An Lạc âm thầm trợn mắt một cái sau lưng anh.
“Lại nói linh tinh lần nữa thử xem, anh cho em câm luôn đó!” Sở Ninh Dực hừ lạnh.
“Ma ma... ma ma...”
Thủy An Lạc còn chưa kịp nói gì thì tiếng gọi như sư tử hống của con trai đã bất ngờ vang lên.
Cô gục đầu vào lưng của Sở Ninh Dực một cái, sau đó đứng dậy: “Sao mà phổi của nó to thế cơ chứ.”
“Ma ma...”
“Đến đây, thưa tổ tông!” Thủy An Lạc vừa nói vừa nhanh chân chạy lên lầu.
“Tổ tông...” Khóe miệng của Sở Ninh Dực hơi cong lên, đó chính là tổ tông của nhà anh.
Nhưng mà...
Sở Ninh Dực nghĩ nghĩ rồi đột nhiên sửng sốt.
[Ôi trời ơi, tổ tông của tôi ơi, lại làm sao thế này?]
[Tổn thọ mất thôi, Tiểu tổ tông nhà tôi, sao lại bị thương thế này?]
[Tổ tông ơi là tổ tông, mau dừng lại đi mà!]
Sở Ninh Dực đang mải nghĩ thì đúng lúc thím Vu cũng đi ngang qua sau lưng anh: “Thím Vu...” Sở Ninh Dực đột nhiên gọi một tiếng.
[Cảm ơn trời đất, cuối cùng mọi người cũng về rồi.]
Đây chính là câu mà thím Vu nói hôm đó!
Bước chân của thím Vu hơi khựng lại, bà quay đầu sang nhìn Sở Ninh Dực: “Thiếu gia, có chuyện gì vậy?”