Sở Ninh Dực bế con trai không buông, Tiểu Bảo Bối dựa đầu vào vai ba ngủ cũng coi như yên ổn.
Thủy An Lạc cúi đầu nhìn cái xác dưới đất: “Cứ phải để ở đây à?”
“Gọi một cuộc điện thoại cho Triệu Miểu đi.”
Sở Ninh Dực với Thủy An Lạc đồng thời lên tiếng.
Thủy An Lạc hơi bất ngờ, lúc này bên ngoài cũng chỉ mới lên đèn, cơn mưa to vẫn trút xuống như thác, đã mưa lớn liên tiếp ba ngày rồi.
Thủy An Lạc không hỏi tại sao, cô cầm di động của Sở Ninh Dực lên rồi bấm gọi.
Lần này, Triệu Miểu bắt máy rất nhanh, có lẽ vì Thủy An Lạc từng dùng số này gọi tới cho nên cô ta vẫn nhỡ kỹ.
“Sở Ninh Dực, rốt cuộc là anh muốn làm cái gì?” Tiếng nói của Triệu Miểu rất vang, hơn nữa nghe tiếng thì có vẻ như cô ta đang ở quán bar, hơn nữa có thể cô ta đã uống khá nhiều.
Thủy An Lạc ngẩng đầu nhìn Sở Ninh Dực. Cô thấy anh gật đầu rồi mới nói: “Là tôi, cô có ý gì đây hả Triệu Miểu? Buổi sáng thì cô uy hiếp tôi, buổi chiều thì cho người đến đốt nhà tôi. Tuy bây giờ tôi không có chứng cớ nhưng cô phải biết lưới trời tuy thưa nhưng khó lọt, rồi cô sẽ gặp báo ứng thôi!”
“Đốt nhà?” Triệu Miểu ợ lên một cái, có vẻ như cô ta đã tỉnh táo hơn một chút: “Tôi đốt nhà gì chứ?”
“Sao, dám làm mà không dám nhận à? Thấy tôi không bị chết cháy, chắc cô bất ngờ lắm đấy nhỉ!” Thủy An Lạc đang nói dở bên kia đã tắt máy.
Thủy An Lạc nhìn di động tắt ngúm rồi lại ngẩng đầu nhìn Sở Ninh Dực: “Hình như cô ta thực sự không biết chuyện này thì phải?”
“Cho người giám sát Triệu Miểu, rất có khả năng cô ta sẽ đi tìm Lan Hinh.” Sở Ninh Dực trầm giọng nói.
An Phong Dương gật đầu, anh giao Tiểu Miên Miên cho Mân Hinh rồi đi tìm người giám sát Triệu Miểu.
Thủy An Lạc lập tức hiểu ra, đây mới là mục đích chính của Sở Ninh Dực.
Mặc dù buổi sáng cô không thật sự ép bức Triệu Miểu, nhưng mà cô ta cũng đã bắt đầu thấy nghi ngờ Lan Hinh, chuyện đốt nhà rõ ràng nằm ngoài dự đoán của cô ta, lúc này cô ta mới là bị bức ép này.
Dù sao thì cũng chẳng có ai thích chuyện bản thân bị lợi dụng cả.
“Tìm được Lan Hinh rồi thì có thể tố cáo cô ta được rồi đúng không?” Mân Hinh hỏi.
Kiện là để trả lại sự trong sạch cho Thủy An Lạc.
Còn kiện xong, ai thèm quan tâm cô ta còn sống hay chết chứ.
An Phong Dương gật đầu, theo lý thuyết mà nói thì đúng là như vậy.
Nếu không phải vì ngại mồm miệng người đời thì bọn họ đã sớm ra tay giết chết cô ta rồi.
“Hy vọng có thể tìm dược Lan Hinh nhanh một chút.” Mân Hinh ôm lấy con gái vỗ về, nhìn ra màn mưa bên ngoài cửa sổ.
***
Còn Triệu Miểu, sau khi nhận được cuộc điện thoại kia, cô ta lập tức đi tìm Lan Hinh. Bởi vì trước đó Lan Hinh không hề nói với cô ta về chuyện đốt nhà, cô ta thật sự không biết, Lan Hinh đã lừa cô ta.
Cô ta yêu Lan Hinh đến vậy, tại sao Lan Hinh lại lừa gạt cô ta chứ?
Chỉ vì Lan Hinh mà cô ta mới quay về nước đối địch với Thủy An Lạc, thậm chí còn đắc tội với Sở Ninh Dực đến mức hủy cả Triệu gia, tại sao Lan Hinh có thể lừa gạt cô ta như vậy.
Triệu Miểu càng nghĩ, tâm trạng càng kích động, vậy nên chiếc xe của cô ta lao như điên trên đường giữa đêm mưa gió.
Phía trước là đèn đỏ, chút lý trí còn sót lại của cô ta vẫn đủ để khiến cô ta phanh xe lại.
Có điều sau khi Triệu Miểu đạp phanh thì cô ta lập tức biến sắc. Chiếc xe chẳng những không dừng lại mà thậm chí còn lao thẳng về chiếc xe phía tước, khiến cô ta bị đụng vào lan can bên đường.
“Uỳnh...”
Chiếc xe ô tô đột nhiên nổ tung, ánh sáng từ ngọn lửa dường như thắp sáng cả bầu trời đêm.
***
Trong nhà Lâm Thiến Thần, đèn đuốc sáng trưng.
Một cô gái ôm một con mèo Ba Tư trắng muốt ngồi bên cửa sổ, ánh mắt nhìn về phía ánh lửa cao ngất bên ngoài.
“Loại phụ nữ không nghe lời, chính là muốn chết.”
Mái tóc thẳng mượt của Lan Hinh giờ đã thành những lọn sóng xoăn. Da dẻ trắng nõn mịn màng của cô ta giờ lại vàng như nến, hai hốc mắt hõm sâu, ánh mắt lạnh lùng tựa như một mụ phù thủy vừa mới bước ra khỏi địa ngục.
“Thủy An Lạc! Tao đã nói rồi, tao sẽ không dễ dàng bỏ qua cho mày như vậy đâu. Nếu phải chết thì kiểu gì tao cũng phải lôi mày chết chung chứ, phải không nào?” Lan Hinh vừa lẩm bẩm vừa bấm sâu ngón tay thon dài vào thân thể con mèo.