Không thể ra khỏi cửa, sẽ bị người ta đuổi đánh, nói không chừng còn bị ném trứng thối, rau củ.
Trong đầu Thủy An Lạc bỗng hiện lên cảnh tượng bị người ta ném rau củ vào mặt, chợt rùng mình một cái, hình như cô tưởng tượng thê thảm quá rồi.
“Vậy anh nói nên làm gì bây giờ? Gọi điện chưa chắc đã có tác dụng, nhỡ đâu cô ta không muốn nghe liền cúp máy luôn thì sao?”
Sở Ninh Dực vươn tay xoa đầu cô, suy nghĩ một lúc liền mở miệng nói: “Để anh sắp xếp cho, tốt nhất là gặp cô ta trong vòng mấy ngày tới đúng không?”
Thủy An Lạc mỉm cười, cô biết Sở đại tiên nhà cô có cách mà. Muốn gặp cũng phải nhanh lên, vì không biết ba cô sẽ bất ngờ về lúc nào nữa.
Sở Ninh Dực suy nghĩ một chút liền kéo cô ngồi dậy, “Nhưng em phải đảm bảo, có thể an toàn rút lui.”
Thủy An Lạc vươn tay ôm lấy cổ anh: “Anh không đi với em à, nhỡ đâu bà xã yếu ớt của anh bị người ta đánh, hoặc là... á!”
Thủy An Lạc còn chưa nói hết đã bị Sở Ninh Dực đẩy ngã xuống giường, sau đó anh đứng dậy bước vào phòng tắm.
Thủy An Lạc nằm thẳng đơ trên giường nhìn trần nhà, cô lại bị ghét bỏ rồi à?
Hơn nữa lần này còn bị ghét bỏ triệt để nữa chứ!
Buổi chiều Kiều Nhã Nguyễn ghé qua. Sở Ninh Dực vẫn còn đang ở nhà, khiến cho Kiều Nhã Nguyễn chịu một cú sốc lớn.
Cô không có việc gì làm nên đến gặm thức ăn cho chó nhiều hơn sao?
Có điều ánh mắt cười như không cười của Sở Ninh Dực khi nhìn cô thế kia là có ý gì?
Chẳng lẽ hôm nay cô ra cửa không xem lịch?
Sở Ninh Dực nhìn Kiều Nhã Nguyễn đương nhiên là bởi vì anh biết Phong Phong đã đi cả đêm để trở về, lại bay đi ngay trong đêm. Đã thế cậu ta lại chẳng làm gì, chỉ ở ngoài nhìn chằm chằm về phía phòng cô cả đêm.
Nghĩ vậy, anh thấy người anh em của mình thật ngốc nghếch.
“Hai người nói chuyện đi, anh vào phòng làm việc xử lý nốt chút chuyện.” Sở Ninh Dực để lại không gian cho hai người.
“Mang con trai anh theo đi, đừng quấy rầy em.” Thủy An Lạc nói rồi túm lấy thằng nhóc đang bò dưới mặt đất quẳng cho Sở Ninh Dực.
Sở Ninh Dực:...
Tiểu Bảo Bối:...
Nhóc bị mẹ ghét bỏ rồi sao?
Kiều Nhã Nguyễn mỉm cười nhìn hai ba con lôi nhau đi, sau đó ngồi xuống sofa nhìn Thủy An Lạc đang xem bài viết, “Lão nhà mày không định đi làm nữa à?”
“Nghe nói là thế.” Thủy An Lạc cười ha hả.
“Chậc chậc, rải thức ăn cho chó bất ngờ quá không kịp phòng bị gì cả.” Kiều Nhã Nguyễn cảm thán, “Mọi chuyện thế nào rồi?”
“Sáng nay cảnh sát tìm đến, bảo muốn đưa tao đi điều tra, nhưng bị anh Sở đá đi rồi. Tao nghĩ bọn họ sẽ tiếp tục tìm tới đấy.” Thủy An Lạc nói xong lại nhấn vào một bình luận bên dưới: “Mày xem, có cả bài post và bình luận về vụ cảnh sát đến nhà tao nữa này, nhưng viết quá mức hoang đường, bảo là bị bộ dạng thật sự của tao hù cho chạy mất chứ.”
Kiều Nhã Nguyễn nhỏm dậy xem, lại nhìn tên của ID kia, “Áo Gi-lê? Bảo Mân Hinh lùng địa chỉ IP xem thế nào.”
“Mẹ nuôi của mày đang ở đó, bỏ đi, để tao nhờ anh Sở xem.” Thủy An Lạc nói rồi chụp màn hình gửi cho Sở Ninh Dực, bảo anh tra thử.
Kiều Nhã Nguyễn vẫn nằm sải lải trên ghế, “Hôm nay vẫn bình thường, vậy ngày mai thì sao?”
“Chắc sẽ tạt máu chó mực, sau đó sẽ là đạo sĩ gì gì đó.” Thủy An Lạc thờ ơ nói.
Kiều Nhã Nguyễn gật đầu, ngẫm thấy cũng phải.
“Phỉ báng, đe dọa, gây hoang mang cho quần chúng, tao thấy, những thứ này đủ để kẻ kia hớp đủ rồi.” Kiều Nhã Nguyễn vừa bấm ngón tay vừa nói.
Thủy An Lạc quay lại, vốn định nói gì đó nhưng suy nghĩ một lúc lại không nói ra mà chỉ tiếp tục xem bài viết, “Chuyện này không đơn giản như vậy đâu, trái lại rất phức tạp nữa là đằng khác.”