Sở Ninh Dực ngẩn ra, sao lại cho cả thằng ranh An Phong Dương kia lên sàn nữa.
“Sau đó cô ta xin lỗi thì được, mà đến bệnh viện ra oai phủ đầu với em cũng được, em nghĩ chuyện này có liên quan nhất định đến quá trình hãm hại em.” Thủy An Lạc đang nói dở lại đập bốp một phát lên bàn tay anh, “Đừng có lộn xộn.”
Sàm sỡ người ta bị phát hiện, Sở Ninh Dực dứt khoát làm đến cùng, nghiêng người nằm xuống, nhét cô vào trong ngực mình, bàn tay to xuyên qua vạt áo cô men theo vòng eo chậm rãi trượt lên.
“Cho nên?”
Thủy An Lạc: “...”
Bây giờ anh còn sàm sỡ người ta đường đường chính chính thế này nữa hả!
Dưới tay là da thịt trắng mịn của cô, chóp mũi là hương thơm dễ chịu của cô, trong phút chốc, Sở Ninh Dực có chút mơ màng.
Thân thể Thủy An Lạc không kìm được mà run lên một cái, vươn tay đè bàn tay đang đặt trên con thỏ lớn của mình lại, không cho anh lộn xộn nữa: “Anh có nhớ trước kia em từng kể với anh, Triệu Miểu khiến em cảm thấy rất quen không?”
Sở Ninh Dực không hề để tâm gật đầu, tay không đụng được thì dùng miệng.
“Triệu Miểu không thích anh vẫn nhắm vào em, cũng giống như Lan Hinh. Lan Hinh không thích anh, nhưng cô ta vẫn nhắm vào em, bởi vì đàn anh thích em, còn cô ta thích anh ấy.” Lúc Thủy An Lạc nói, người kia đã không biết xấu hổ hôn đến xương quai xanh của cô.
“Nghe em nói đã nào.” Thủy An Lạc nóng nảy, xoay người ấn anh xuống dưới, nhưng lồng ngực phập phồng hổn hển đã chứng tỏ Sở tổng đùa giỡn thành công.
Sở Ninh Dực nhíu mày: “Chẳng lẽ lại là đám hoa đào nát của em?”
“Hoa đào nát của ai hả, tự anh nhìn đi, không phải Viên Giai Di thì cũng là Lâm Thiến Thần, em có ai?”
“Thằng nhóc kia.” Sở Ninh Dực lo lắng đáp.
Thủy An Lạc: “...”
Chuyện từ mấy trăm năm trước rồi được không hả?
“Có muốn nói chuyện vui vẻ nữa không đây?” Thủy An Lạc nghiến răng hỏi.
“Có thể đánh nhau vui vẻ.” Sở Ninh Dực nói, định quăng đề tài này ra sau đầu rồi tính sau, tiếp tục đặt Thủy An Lạc dưới thân, hôn lên đôi môi đang kháng nghị của cô.
“Ninh Dực, Lạc Lạc, hai con có ở nhà không?”
Tiếng mở cửa, tiếng nói chuyện, tiếng đóng cửa...
Thủy An Lạc và Sở Ninh Dực vụt ngẩng đầu, đối diện là đôi vợ chồng già đang đứng ở cửa.
Thử hỏi, đang ấy ấy phòng khách thì bị ba mẹ chồng bắt gặp thì có cảm giác thế nào?
Thủy An Lạc lúc này chỉ biết đỏ mặt tim đập ngồi trong phòng ngủ hận không thể đâm đầu vào tường.
Tuy còn chưa đánh thật nhưng cũng đã cởi không ít rồi, hơn nữa còn có cả ba chồng cô nữa, ba chồng cô cũng ở đó đó!
Sở Ninh Dực thì rất bình tĩnh, thay quần áo xong rồi nhìn cô nàng đang muốn đâm đầu vào tường, “Làm gì thế?”
Thủy An Lạc quay đầu lại phẫn hận trừng mắt nhìn anh, tất cả đều là lỗi của anh hết!
Sở Ninh Dực biết da mặt cô mỏng, liền vươn tay xoa đầu cô, “Em ngủ trước đi, anh đi xem ba mẹ tới làm gì. Chuyện em nói lúc nãy anh đã hiểu sơ sơ rồi, lát nữa anh quay lại rồi bàn tiếp.”
Sở Ninh Dực nói xong liền xoay người rời khỏi phòng ngủ.
Hiểu?
Thủy An Lạc không khỏi đưa tay lên xoa cằm, cô còn chưa nói rõ ràng, anh thực sự hiểu được à?
Anh thực sự biết cô muốn nói gì sao?
Thủy An Lạc xoa cằm chạy đến cửa, định nghe lỏm xem bên ngoài đang nói gì, nhưng cô không dám đi ra ngoài bởi vì không đỡ nổi người kia!
Lúc gặp tai nạn, ba mẹ chồng có gọi điện thoại tới, cô vẫn nói không sao cả, cũng đã bảo họ không cần tới, vậy mà sao họ vẫn đến chứ?
Lẽ nào, đã có chuyện gì xảy ra?
Thủy An Lạc nghĩ vậy, trong lòng càng cảm thấy sốt ruột hơn.