Thủy An Lạc lập tức cảm thấy hít thở không thông, hai bàn tai cô bấu chặt mép cửa sổ.
Người kia hẳn là muốn ra tay với cô rồi.
Sấm sét giữa mùa đông là điềm báo của tai họa.
Một tiếng sét lần trước đánh chết Viên Hải.
Vậy còn lần này thì sao?
Chẳng lẽ là nhằm vào cô?
Con rồng màu tím luẩn quẩn dưới đám mây đen. Thủy An Lạc không nhìn ra được đó rốt cuộc là mây hay là có người cố tình tạo ra nữa.
Mân Hinh lấy di động quay lại cảnh tưởng này, từng hạt mưa to cỡ hạt đậu dần dần rơi xuống rồi hóa thành một cơn mưa tầm tã.
Mân Hinh duỗi tay nắm lấy bàn tay của Thủy An Lạc. Cô nhẹ nhàng an ủi: “Không có việc gì đâu, chỉ là mấy lời nói nhảm không có căn cứ thôi, tin vào cũng chỉ làm nặng đầu thêm.”
Thủy An Lạc hít sâu một hơi, lời nói của Mân Hinh có lẽ là nhắc chuyện lúc trước: “Chị yên tâm đi, em đâu có bị bọn họ hù dọa dễ như thế được. Chẳng phải em vẫn còn có đám anh Sở đấy sao?”
Mân Hình nhìn Thủy An Lạc cười, nhưng không rõ đây là cười thật hay cười gượng nữa.
Mân Hinh gật đầu rồi nắm chặt lấy tay cô: “Những người này dùng thủ đoạn như vậy chính là tự tìm đường chết, chúng ta không cần quan tâm đến họ.”
“Quan tâm, nhất định phải quan tâm!” Thủy An Lạc nghiêm túc trả lời, sau đó gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp hiện lên một nụ cười xấu xa.
Có điều nụ cười ấy lại khiến Mân Hinh toát cả mồ hôi lạnh. Cô nhóc này bị dọa đến có vấn đề luôn rồi à? Sao tự dựng lại có chút không bình thường thế này?
“Chị dâu này, em nói cho chị biết nhá! Chuyện này ấy mà, chắc chắn sẽ bị rất nhiều người thêu dệt ra đủ loại phiên bản! Chị cũng có thể mà, trong tay chị có video, còn ảnh của em chị muốn chụp lúc nào cũng được!”
“Chị giúp em trả lại trong sạch...”
“Đừng mà!” Thủy An Lạc nói rồi kéo Mân Hinh ngồi xuống sofa: “Chị dâu cứ nói xấu em đi, nói xấu được đến cỡ nào thí cứ nói. Em nói chị nghe, chị nhất định phải giúp em bị chửi, chửi em rồi nhất định sẽ hot, hot rồi chị em mình mới kiếm tiền được chứ!”
Mân Hinh: “...”
Cô cảm thấy, cô và Thủy An Lạc chắc hẳn là người không cùng một thế giới.
Con bé quả nhiên là vợ của Sở Ninh Dực mà.
Vì để kiếm được tiền mà không tiếc ra tay với chính bản thân mình luôn.
Thủy An Lạc không những không để tâm đến chuyện mình bị người ta mắng chửi, mà thậm chí còn nương theo đó kiếm tiền, đau lòng lại còn mất tiền, việc này cô không làm được.
Vậy nên lúc Sở Ninh Dực và An Phong Dương về đến nhà thì thấy Thủy An Lạc với Mân Hinh đang đăng ký tài khoản để đăng tin, làm người đầu tiên tung ra tin rằng Thủy An Lạc chính là một con ác long sẽ đảo loạn thành phố A.
Tất nhiên, đây chỉ là một cái tin do một tài khoản nhàm chán đăng lên.
Có người nói tài khoản này chính là một kẻ vô danh ở cùng khu nhà với Thủy An Lạc, nhưng mà người này lại nghe trộm được cuộc nói chuyện của Sở tổng và vợ mình trong thang máy, thế nên người này mới biết được những chuyện kỳ lạ xảy ra gần đây trong thành phố A đều có liên quan đến cô gái mảnh mai kia.
Chữ thì không nhiều nhưng ảnh chụp thì nhiều lắm, lại còn đoạn clip vừa rồi, và cả những hình ảnh của cỗ thi thể bị mất trong nhà xác do Mân Hinh lấy được từ mạng nội bộ của tòa án, thêm cả ảnh cái đuôi của con rồng tím kia nữa.
“Chậc chậc chậc, có một đại thần hacker bên cạnh thật tốt quá, muốn cái gì là có cái đó!” Thủy An Lạc thở dài rồi tiếp tục sửa lại đoạn văn.
“Lạc Lạc, chị cảm thấy nói ra ngay bây giờ cũng không được hay lắm, như thế mọi người sẽ hoài nghi thân phận của cái tài khoản này!” Mân Hinh nhíu mày cho ý kiến.
Thủy An Lạc ngồi thẳng dậy hơi gật đầu nói: “Chị nói cũng phải.”
Xem ra kiếm tiền cũng chẳng phải việc dễ dàng gì.
Mà cô thì muốn trước khi đám người đó kịp làm gì thì sẽ ra tay trước một bước khiến đám người kia trở tay không kịp.
Nếu như bây giờ đám người kia công khai vậy thì quyền chủ động sẽ nằm trong tay đám người đó, nhưng nếu tự cô công khai thì người nắm quyền chủ động là chính cô!