Vài ngày sau năm mới thời tiết rất tốt.
Nhưng Thủy An Lạc vẫn chưa liên lạc được với ba mình. Ông chỉ nói là việc chưa làm xong nên vẫn chưa về được.
Mùng tám tháng Giêng, Thủy An Lạc chính thức đi làm. Nhưng nơi cô cần đến vẫn là nhà xác vì chưa có người nào sắp xếp công tác cho cô cả, hơn nữa tạm thời cô cũng chưa muốn rời khỏi đây.
Gần đây Sở Ninh Dực rất nhiều việc, mà việc gì thì cô không biết vì Sở Ninh Dực không muốn nói thì dù cô có nghĩ nát óc cũng không ra.
Ngày Thủy An Lạc quay trở lại bệnh viện, ánh mắt trời vừa đẹp lại kèm theo sự yên tĩnh trong hành lang khiến lòng người cũng tốt lên.
Chú Hạng tới sớm hơn cô, sau khi con trai ông ra nước ngoài thì ông lập tức trở về bệnh viện.
Thủy An Lạc đi vào định cầm ấm đi lấy nước theo thói quen thì phát hiện ra ấm đã đầy nước rồi.
“Chú Hạng, chú lấy nước xong rồi à? Chân chú thế nào rồi?” Thủy An Lạc vừa nói vừa ngồi lên băng ghế, sau đó nhìn chú Hạng đang bắt chân chữ ngũ nằm trên giường phe phẩy quạt. Ông ấy không thấy lạnh thật sao?
Thủy An Lạc lặng lẽ nhìn mảng tuyết còn chưa tan đọng trên song cửa sổ. Chú Hạng, chú không thấy lạnh thật đấy à?
“Khỏi lâu rồi.” Chú Hạng nói rồi quẳng quyển sổ đang cầm trong tay cho Thủy An Lạc: “Nhóc con, học thuộc cái này đi, mười sáu tháng Giêng chú sẽ kiểm tra.”
“Kiểm tra cháu á?” Thủy An Lạc bắt được quyển sổ trái tim lại run lên. Cái cô sợ nhất trên đời chính là thi cử đấy.
“Trong kỳ nghỉ năm mới này bệnh viện chúng ta có ba bà lão qua đời, đúng là mùa đông mà. Chẳng biết từ lúc nào nữa, có khi chú cũng sắp không chịu được nữa rồi.” Chú Hạng chậc lưỡi nói rồi nhỏ giọng hát một câu trong khúc kinh kịch nào đó.
Thủy An Lạc sửng sốt một chút, sau đó thấp giọng nói gắt: “Đừng có nói nhảm, chú với Diêm vương có quan hệ tốt như thế thì sao ngài ấy mang chú đi được.”
Chú Hạng cười ha hả rồi lại tiếp tục hát kinh kịch của mình.
Thủy An Lạc xoay người đi học bài, mấy cái này đều là bí tịch võ công của cô cả đấy.
Hơn mười giờ sáng, Sở Ninh Dực gọi một cú điện thoại để xem cô có ngoan ngoãn hay không. Thủy An Lạc hừ một tiếng rồi dứt khoát cúp máy.
Sở Ninh Dực nhìn di động đã tắt ngúm rồi lại ngẩng đầu nhìn An Phong Dương đang đứng trước mặt: “Xem ra cô ấy còn chưa phát hiện ra, thế nhưng đám người đó làm nhiều chuyện như thế thì chắc chắn không chỉ đơn giản là gây náo động một trận đâu.”
“Long gia ở Rome.” Ngón tay dài của An Phong Dương nhè nhẹ gõ lên bàn: “Nếu không thì để tôi qua đó một chuyến?”
“Cậu thì không được, đánh rắn động cỏ, tôi đã chọn được người rồi.” Sở Ninh Dực nói, đồng thời cửa ban công cũng bị đẩy ra.
An Phong Dương quay đầu lại, dưới ánh mặt trời rực rỡ là một khuôn mặt đàn ông gầy gò đột nhiên xuất hiện.
Phong Phong!
An Phong Dương hơi híp mắt lại. Anh hoàn toàn không ngờ được mới chẳng bao lâu không gặp mà Phong Phong lại có thể sa sút đến mức thế này.
Mà chuyện này giao cho Phong Phong lại rất phù hợp, bởi vì cậu ta vẫn còn có hợp đồng quảng cáo tuyến du lịch Provence, vậy nên tiện đường qua Rome lấy cảnh cũng không có gì bất hợp lý cả.
Điểm quan trọng nhất chính là Phong Phong là người mà bọn họ tin được. Anh ta không giống như Bạch Dạ Hàn. Họ lớn lên từ nhỏ với nhau.
Cho nên chuyện này không giao cho Phong Phong thì chẳng thể giao cho ai khác nữa cả.
Lúc Sở Ninh Dực cùng An Phong Dương đang bàn bạc kế hoạch thì Thủy An Lạc cũng đang cùng chú Hạng ghi chép lại tình trạng của các thi thể trong nhà xác.
Thủy An Lạc không còn sợ hãi như trước nữa. Còn thi thể bị mất trộm hồi cuối năm ngoái cũng được chú Hạng tìm ra trong một cái kẽ nào đó, chắc chắn là có người cố ý giấu đi.
“Chú Hạng, nhiệt độ phòng hình như hơi cao một chút thì phải?” Thủy An Lạc đi tới vị trí cách cửa sổ không xa rồi giơ tay cảm nhận nhiệt độ trong không khí.
“Có hả?” Chú Hạng nói rồi gấp lại bản ghi chép trong tay mình lại, bước tới.