Sở Ninh Dực cười, trưng ra cái vẻ không biết mình đã làm sai chuyện gì.
Bây giờ dùng tài khoản của vợ phát lì xì thì danh tiếng của vợ anh tại công ty sẽ tốt hơn, đến lúc con trai thượng vị sẽ càng dễ dàng.
Tất nhiên là Sở tổng sẽ không nói suy nghĩ của mình cho vợ ngốc nhà mình biết đâu.
Sở Ninh Dực phát lì xì xong lại chuyển tiền cho các quản lý khác để họ phát lì xì cho cấp dưới của mình, như vậy là hết chuyện của anh rồi. Thế là Sở Ninh Dực liền ôm con trai đứng dậy rồi đi tới hất cằm với Thủy An Lạc: “Đi thôi, dẫn em tới chỗ hay ho.”
“Không đi! Em xót tiền của em!” Thủy An Lạc nằm trên ghế sofa giả chết.
Một tay Sở Ninh Dực nhấc cô dậy: “Tham tiền.” Chẳng trách tại sao con trai anh lại tham tiền như thế, tất cả là vì di truyền từ cô vợ mê tiền này của anh.
“Lạc Lạc cứ đi đi, đừng cố xem cái này với mấy người già này làm gì.” Hà Tiêu Nhiên nói rồi đẩy Thủy An Lạc đứng dậy.
Thủy An Lạc thấy vậy đành phải đứng lên. Cô tức giận trừng mắt với Sở Ninh Dực một cái rồi mới lên lầu lấy quần áo.
Áo lông của Tiểu Bảo Bối và áo của Thủy An Lạc chính là áo đôi mẹ con, kiểu dáng giống hệt nhau chỉ khác về kích cỡ. Anh Sở không mặc áo lông vì người ta cảm thấy mặc như vậy sẽ không đẹp trai, vậy nên chỉ mặc thêm một chiếc áo khoác màu đen ở ngoài.
Sở Ninh Dực nhìn hai mẹ con như hai quả bóng kia, bỗng cảm thấy cơ quan cảm giác của mình có vấn đề, thật sự lạnh đến thế sao?
Sở Ninh Dực kéo hai người ra ngoài, điểm đến không phải đâu xa mà ngay ngoài sân, trong sân lớn có rất nhiều các bạn nhỏ ùa ra chơi đùa. Sở Ninh Dực ôm Tiểu Bảo Bối, cu cậu lúc này chỉ lộ ra hai con mắt đang xoay xoay nhìn mọi thứ.
Thủy An Lạc siết chặt quần áo trên người rồi ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm toàn mây, không thấy nổi một ngôi sao nào.
“Không biết ba của em thế nào rồi nhỉ?” Lần liên lạc mới nhất là cách đây ba ngày rồi, nhưng ba cô nói ông phải đến một ngọn núi, ở đó không có tín hiệu mạng cho nên không thể liên lạc với cô được.
“Trong khoảng thời gian này thì không có tin tức chính là tin tức tốt nhất đấy, tuyết lớn lấp núi, một khi có tin tức truyền ra nếu không phải tuyết lở thì chính là có chuyện bất trắc.”
“Anh không còn gì hay hơn để nói à!” Thủy An Lạc tức giận nói.
Sở Ninh Dực đưa tay xoa đầu cô một cái: “Đi thôi, dẫn em đi xem pháo hoa.”
Thủy An Lạc bị anh lôi đi thì lại càng thấy tò mò tợn, trong thành phố mà cũng đốt pháo hoa được sao?
Thủy An Lạc lâu lắm không được đốt pháo hoa rồi. Trước đây ba cô thường đốt với cô, nhưng sau khi xảy ra chuyện, cô cũng không muốn đốt pháo hoa nữa.
Năm đầu tiên sau khi kết hôn với Sở Ninh Dực, anh bỏ cô lại một mình chạy đâu mất. Cô có mỗi một mình nên chẳng muốn đốt pháo làm gì,
Năm thứ hai thì bọn họ ly hôn, cô sinh con trai, Tết âm lịch năm đó cô bị mẹ bắt đi ngủ thật sớm.
Vậy đây chính là cái Tết thứ ba kể từ khi cô với Sở Ninh Dực quen biết nhau.
Sở Ninh Dực kéo cô ra hẳn ngoài khu biệt thự, nơi này ít người, nhưng tầm nhìn lại rất rộng.
Anh đưa Tiểu Bảo Bối cho cô rồi tự mình bước tới, bật lửa trong tay anh cũng lóe sáng.
Lúc này Thủy An Lạc mới nhìn thấy trên mặt đất xếp một vòng pháo hoa, lại còn xếp thành hình trái tim, vừa nhìn đã biết đây không phải là phong cách của anh Sở.
Sở Ninh Dực châm một ngòi rồi đứng dậy quay về.
Trong phút chốc, pháo hoa đồng loạt nổ tung.
Ánh sáng bắn ra khiến người ta lóa mắt.
Lúc đầu Tiểu Bảo Bối có chút sợ. Nhóc trốn trong lòng mẹ rồi cẩn thận nhìn ra ngoài.
Thủy An Lạc vẫn ngẩng đầu nhìn pháo hoa đang nở rộ trên bầu trời đêm, pháo hoa màu tím tạo thành một hình trái tim rực rỡ chói mắt, cuối cùng xuất hiện thêm ba chữ Thủy An Lạc.
Một hình trái tim thật lớn ôm lấy ba chữ cái cực kỳ rõ ràng kia.
Sở Ninh Dực đứng sau lưng Thủy An Lạc rồi vòng tay ôm lấy vợ và con trai mình. Anh thấp giọng nói bên tai cô: “Cả một đời người chỉ chân thành với một người duy nhất là em thôi.”