Nhưng có liên quan thế nào thì trước mắt cô vẫn chưa biết được.
Lúc hai người quay về thì Tiểu Bảo Bối đã tỉnh ngủ, nhóc đang khóc quấy đòi mẹ.
Thủy An Lạc ôm lấy Tiểu Bảo Bối đang khóc lóc vật vã, kề trán của mình sát vào trán của con trai: “Con khóc cái gì thế?”
“Ma ma~”
Rõ ràng người ta đang cười tít cả mắt thế kia, khóc hồi nào?
“Chuyện gì xảy ra vậy?” Kiệu Tuệ Hòa lên tiếng hỏi trước.
“Không có chuyện gì đâu ạ, có người gây rối chút thôi, đã giải quyết xong hết rồi.” Sở Ninh Dực vừa nói vừa kéo Thủy An Lạc vào bàn.
***
Sau chuyện xảy ra ở bệnh viện, Sở Ninh Dực lấy được tin từ đám bạn thân rằng còn ba bệnh viện của ba gia tộc khác cũng gặp chuyện tương tự, trong camera an ninh cũng thấy được tia sáng tím kỳ lạ kia.
Chuyện này không được công bố ra ngoài vì sợ sẽ khiến dân tình nhiễu loạn.
“Cậu nói xem, giờ thiêu thân càng ngày càng nhiều, thế mà còn xuất hiện cả rồng tím ăn trộm xác nữa là sao.” Người bạn ở đầu dây bên kia oán thán.
Sở Ninh Dực ngồi trong phòng làm việc nheo mắt nhìn tài liệu trên màn hình máy tính. Anh đã cho người kiểm tra con chip màu tím kia, đồng thời đã cho mô phỏng thiết lập lại, quả nhiên đã ra được ánh sáng tím.
“Biến thái năm nào chẳng có, hiếm lạ gì đâu mà.” Sở Ninh Dực nhàn nhạt nói.
“Nói thì nói vậy, nhưng cái tên giả thần giả quỷ này mà bị tra ra là tội lớn đấy, to gan thật.” Người bạn kia lại nói: “Được rồi, ông già nhà tôi lại đang giục rồi, cúp máy trước nhé.”
Sở Ninh Dực cúp máy xong liền gửi trang web kia cho An Phong Dương.
An Phong Dương đang nằm trên giường với vợ và con gái mình, nhưng khi thấy tin nhắn của Sở Ninh Dực thì lập tức đứng dậy lấy máy tính tới.
“Là Sở Đại sao?” Mân Hinh tò mò hỏi, cũng chỉ có chuyện của Sở Ninh Dực mới có thể khiến An Phong Dương để ý như vậy.
An Phong Dương khẽ gật đầu: “Mấy hôn trước Lão Đại nhường trọn mảnh đất kế bên công ty của cậu ấy cho anh, đã thế còn tỏ ra thản nhiên lắm nữa chứ.” An Phong Dương nói rồi nhận tin mà Sở Ninh Dực gửi tới.
Mân Hinh đặt con gái đã ngủ say xuống rồi ngóc đầu nhìn sang, sau khi xem xong lại không nhịn được mà nhíu mày: “Đây là cái gì?”
“Kẻ trộm xác chết.” An Phong Dương khẽ nhếch môi.
Mân Hinh chớp mắt, kinh ngạc nhìn An Phong Dương: “Đùa gì vậy?”
“Xem ra năm nay có kẻ muốn ăn Tết “to” rồi đây.” An Phong Dương vừa nói vừa tải đoạn video về rồi nói: “Bà ngoại của Thủy An Lạc là Long Nhược Sơ có mắt tím, cũng là tông chủ của Long gia, nghe nói gia tộc nhà họ là truyền nhân của rồng đấy.”
“Tin đồn nhảm thôi!” Mân Hinh nói rồi lại nhìn đoạn video, cô đưa tay chỉ vào một mảng màu tím trên màn hình: “Đây rõ ràng là do công nghệ làm ra mà!”
“Là đồn nhảm, chuyện này cũng không phải là thật, nhưng nếu có người cố tình lợi dụng chuyện này thì em đoán xem, kết quả sẽ thế nào?”
Mân Hinh hơi hé miệng, nhưng không lên tiếng.
“Thủy An Lạc là yêu quái, là người rồng, là yêu nghiệt chuyên đi ăn trộm xác chết.” An Phong Dương thong thả nói từng chữ một.
Mân Hinh lại càng cảm thấy khó tin hơn: “Điên hết rồi sao?”
“Có thể thấy được chuyện này có người đứng sau điều khiển, mà người này chắc chắn biết thân phận của Thủy An Lạc.” An Phong Dương nghĩ, chắc chắn Sở Ninh Dực cũng nghĩ tới chuyện này, cho nên anh mới có thể nói cho anh để họ phải nghĩ ra cách để đối phó với chuyện này trước khi lớn chuyện.
Mân Hinh không tin nổi, lắc đầu: “Điên rồi, đúng là điên thật rồi, những kẻ đó vì muốn hại người ta mà bất chấp thủ đoạn thế sao.”
An Phong Dương vỗ nhẹ lên vai vợ, ý bảo cô bình tĩnh đừng nóng giận, biến thái mà cô chưa thấy vẫn còn nhiều lắm.
Đây chỉ là một trong số đó mà thôi.