Sở Ninh Dực khoanh tay nhìn cô vợ nhỏ.
Thủy An Lạc nhỏ giọng nói: “Em không biết đó là mẹ của Phong Phong. Hơn nữa bà ta vừa đến đã tát Lão Phật Gia một cái. Em chẳng kịp suy nghĩ gì nữa chỉ biết đánh lại thôi.”
Thời điểm đó trong đầu Thủy An Lạc chỉ có một câu nói: Lão Phật Gia nhà cô bị đánh, Lão Phật Gia nhà cô vậy mà lại bị đánh!
Thế là đầu óc cô nóng hết cả lên, chẳng kịp nghĩ gì đã vung tay tát trả.
“Em có biết ba của Phong Tứ là ai không?” Sở Ninh Dực sầm mặt hỏi.
Thủy An Lạc lắc đầu, cô làm sao mà biết được.
“Chính khách và là một thương nhân giàu có của nước M. Nếu em không phải bà xã của anh thì giờ đã bị ném đến Hậu Hải làm mồi cho cá rồi.” Sở Ninh Dực thản nhiên nói.
Thủy An Lạc: “...” Cảm giác thật là đáng sợ.
“Nhưng mà em đã là vợ anh rồi, đánh thì cứ đánh thôi. Anh không thể để cho bà xã của mình chịu ấm ức được đúng không nào?” Sở Ninh Dực nói xong, ôm lấy cô vào trong lòng, “Nào, lại đây, chúng ta nói về chuyện “Tiền của anh” xem thế nào nhé?”
Thủy An Lạc: “...”
Cô còn chưa cảm động xong mà!
Sở tổng thật chẳng biết chọn thời điểm gì cả!
Sở Ninh Dực nâng cằm cô lên, rõ ràng muốn cô nói về vấn kia.
“Giờ vấn đề giữa Lão Phật Gia và Phong điên kia không phải lớn hơn à?” Thủy An Lạc thở dài nói.
“Để ý thì có vấn đề, không thèm để ý thì chẳng có vấn đề gì cả. Nhưng vấn đề này chẳng liên quan gì đến vấn đề của chúng ta hết.”
Sở Ninh Dực phun ra một đống vấn đề, khiến mấy chữ vấn đề cứ lượn quanh đầu Thủy An Lạc.
“Quà còn chưa mua được.” Thủy An Lạc thở dài.
Sở Ninh Dực nhướng mày, “Cầu xin bản thiếu gia đi, rồi anh sẽ đi mua quà với em.”
Thủy An Lạc đảo đôi mắt to, dường như đang nghĩ gì đó, chỉ chốc lát sau đã mở miệng nói, “Em lại thành Tô Đát Kỷ hại nước hại dân của công ty anh à?”
Vì cô lại lôi anh ra ngoài nữa rồi.
“Đừng có mà dát vàng lên mặt mình nữa. Từ xưa đến nay, có thể khiến quân vương lên triều muộn, không phải là mỹ nữ thì cũng là có tâm cơ, em thì có cái gì?”
Sở Ninh Dực nói xong, còn cố ý nâng cằm cô nhìn một chút, “Xinh đẹp, thứ này em thực sự không có, tâm cơ, thôi bỏ đi, bỏ đi...”
Ai da...
Sở tổng, cớ vì sao anh lại ghét bỏ em như thế?
Cô cũng xinh xắn lắm mà?
Thủy An Lạc đang định phản bác, di động đột nhiên vang lên, cô vội vàng lấy ra, “Là Lão Phật Gia!” Nói xong liền nhanh chóng nhận điện thoại.
“Lạc Lạc, tao về nhà rồi, mày không phải lo đâu nhé. Mai tao sẽ về quê mừng năm mới với ba mẹ, qua Tết mới quay lại.” Kiều Nhã Nguyễn cố gắng khiến cho giọng nói của mình nghe sao thật bình thường.
Nhưng chỉ có bản thân cô mới biết, nước mắt đã sớm thấm đẫm cả gương mặt.
“Mày phải về à?” Thủy An Lạc vội hỏi.
“Ừ, phải về quê mừng năm mới chứ. Qua Tết tao lại quay lại rồi, đừng có mà nhớ ai gia đây quá đấy!”
Kiều Nhã Nguyễn đang cười, nhưng Thủy An Lạc lại cảm giác như nghe thấy tiếng khóc.
Một cảm giác buồn thương, khó chịu dâng lên trong lòng cô.
Thủy An Lạc nhìn về phía Sở Ninh Dực, giống như đang tìm một chút an ủi. Lão Phật Gia thế này khiến cho cô không biết làm sao cho phải.
“Còn nữa, nếu Phong Phong hỏi, cứ nói cái tát kia là do tao đánh.”
Cô muốn cắt đứt hoàn toàn, chặt đứt mọi đường lui của họ.
“Chuyện đó làm sao...”
“Cứ nói như vậy là được, đau đến tận cùng mới có thể hồi sinh lần nữa. Mày cũng không muốn Lão Phật Gia này cứ suy sụp mãi như thế đúng không.”
Cô ấy vẫn đang cười.