Nơi này không giống những nơi khác, có từng ô vuông xếp chồng lên nhau, đương nhiên Thủy An Lạc biết trong đó có gì.
Ba thi thể vừa mới được đưa tới còn chưa được chuyển vào ô của họ, đây là việc mà chú Hạng phải làm.
Thủy An Lạc bước qua nhìn thấy người đàn ông đang nằm trên tấm phản trắng như tuyết, có vẻ như người này sau khi chết chưa được trang điểm, nhưng chắc là chết trong lúc làm phẫu thuật, vì sắc mặt của người này nhìn rất bình thản.
Thủy An Lạc chắp tay lại vái vái về phía người đàn ông đó. Cô mang theo cái sống lưng đã lạnh toát trốn ra phía sau chú Hạng.
“Chú... chú Hạng!” Thủy An Lạc run rẩy gọi một tiếng, ánh mắt đảo một vòng xung quanh, kiểu gì thì kiểu vẫn thấy thật kinh khủng.
“Cháu từng vào phòng phẫu thuật bao giờ chưa?"" Chú Hạng lên tiếng hỏi.
“Cháu từng xem viện trưởng Kiều phẫu thuật.” Thủy An Lạc thấp giọng trả lời.
“Vậy thì nhìn cho kỹ vào nhé.” Nói rồi ông phía trước cỗ thi thể kiểm tra vị trí mà người kia vừa phẫu thuật.
Thủy An Lạc cẩn thận nhìn vào, nhưng vừa nhìn thấy tim liền không thấy sợ như trước nữa.
“Đây là bị vỡ thành động mạch do nhồi máu cơ tim ạ?” Thủy An Lạc tò mỏ hỏi.
Chú Hạng không lên tiếng trả lời. Thủy An Lạc cũng không dám hỏi lại mà chỉ cẩn thận xem xét.
Trong nhà xác rất yên tĩnh, Thủy An Lạc theo chú Hạng xem xét nguyên nhân dẫn đến cái chết của ba cỗ thi thể, con tim nhỏ bé của cô lúc này cũng không đập nhanh như trước nữa.
Chú Hạng kiểm tra xong, Thủy An Lạc lễ phép chắp hai tay rồi hành lễ với ba cỗ thi thể, sau đó mới đắp vải trắng lên, chờ người thân của cỗ thi thể này đến nhận về mang đi hỏa thiêu.
Thủy An Lạc đờ đẫn đi theo chú Hạng ra ngoài. Ông nghỉ một lúc rồi mới bắt đầu ghi chép. Thủy An Lạc cũng ngoan ngoãn không quấy rầy ông nữa mà ra ngoài mua cơm.
Xem ra mọi chuyện cũng không đáng sợ như trong tưởng tượng của cô.
Thủy An Lạc nghĩ thế rồi tâm tình cũng ổn định lại, cô vui vẻ đi tới canteen mua cơm nội tạng.
Tiếng gọi món của Thủy An Lạc khá lớn, cái gì mà gan lợn, ruột già, phổi lợn chấm nước sốt. Giọng nói lanh lảnh của Thủy An Lạc vang lên khiến tất cả mọi người đều quay đầu nhìn về phía cô.
Vợ tổng giám đốc bị điên rồi à!
Quả nhiên đây mới là mục đích của tổng giám đốc nhà bọn họ!
Xem ra Vương gia vẫn còn hy vọng lên ngôi rồi!
Người của phòng nhân sự cũng phát hiện ra vấn đề này nên lập tức gọi điện báo ngay cho Sở Ninh Dực.
Sau khi dập máy, mãi Sở Ninh Dực cũng không thể bình tĩnh nổi.
Vì anh không thể tưởng tượng ra nổi cái bộ dạng của Thủy An Lạc lúc đứng giữa canteen gọi cơm nội tạng nó như thế nào.
Có người nói, nếu có vợ làm phẫu thuật thì phải chuẩn bị sẵn tâm lý một ngày nào đó cô ấy hứng lên sẽ lôi hết cả tim gan phèo phổi của bạn ra. Có vợ làm bác sĩ thì bạn đừng mong cô ấy sẽ sợ hãi khi nhìn thấy mấy thứ tim phổi này nọ, vì có khi nhìn thấy mấy thứ ấy cô ấy còn vui sướng hơn cả khi trông thấy bạn nữa!
Một tương lai như vậy...
Sợ Ninh Dực không khỏi rét run lên một cái.
Thủy An Lạc mua bữa trưa về, dọc đường rất yên tĩnh, may quá không ai nhảy ra làm phiền cô hết!
Đây chính là con đường dẫn tới cái chết!
Sở Ninh Dực từng nói: Chỉ có người sống mới hại em chứ người chết thì tuyệt đối không hại ai cả!
Người chết không đáng sợ, người sống mới đáng sợ.
Nhưng mà con người ta lại hết lần này đến lần khác đi nhầm hướng, sợ người chết mà buông lỏng cảnh giác với người sống.
Chẳng trách ông chú kia cứ hỏi cô rằng nơi này có yên tĩnh không?
Không có thị phi, không có những lục đục đấu đá với nhau thì đương nhiên là yên tĩnh rồi.
Vậy tại sao lại không có?
Vì người chết sẽ không làm ra những chuyện như vậy.
“Chú ơi, cháu hiểu rồi!” Thủy An Lạc đẩy cửa bước vào rồi lớn tiếng hô lên.
“Con nhóc nhày, giật cả mình, cháu làm chú quên mất là đang viết dở cái gì rồi đây này.”
Thủy An Lạc cười hì hì rồi đặp cặp lồng lên trên bàn: “Ăn xong rồi viết tiếp cũng được ạ, dù sao cũng sắp cho cháu rồi mà!”