Thủy An Lạc nghĩ nghĩ một hồi rồi vội kéo chú Hạng ra ngoài, sau đó nhìn một vòng xung quanh ông dưới ánh mặt trời chói chang. Tốt quá, chú Hạng vẫn không sao, đây là người, đây là người.
Sau khi xác nhận được rằng chú Hạng là người, cô mới kéo ông về ăn cơm tiếp.
Chú Hạng cười nói: “Chú thích tính cách của nhóc con nhà cháu rồi đấy, bảo sao mà bà nội cháu lại giao cháu cho chú.”
“Bà nội?”
“Đúng vậy, chính là viện trường Kiều của các cháu đấy. Bà già đó đúng là người cố chấp, hơn hai mươi năm nay đây là lần đầu tiên bà ấy tới tìm chú đấy.” Chú Hạng cười ha hả.
Khóe miệng Thủy An Lạc giật giật: “Vậy ra chú chính là giáo viên thứ năm sắp bị triệt hạ của cháu đấy hả?”
Dáng ăn của chú Hạng rất phóng túng, ông còn gác một chân lên ghế nữa. Thủy An Lạc thấy vậy thì cũng học theo ông gác chân lên, dù sao thì bên cạnh hai người họ cũng đâu có ai ngồi vì dù gì hai người họ cũng là hai người trông coi nhà xác mà.
Chú Hạng thấy Thủy An Lạc làm như vậy thì lại càng cảm thấy thích Thủy An Lạc hơn.
Trong bệnh viện lại bắt đầu có tin đồn, lão già điên canh nhà xác trong bệnh viện gần đây mới thu nhận một kẻ điên khác. Mà người đó chính là Sát Thủ của cái bệnh viện này.
Chú Hạng ăn rồi định cho Thủy An Lạc ăn gan lợn, nhưng Thủy An Lạc cương quyết từ chối, vẫn chỉ ăn đồ chay của mình.
“Cái việc trông coi xác chết này nói chung vẫn tốt hơn là làm bác sĩ! Trông xác có nghĩa là cháu đang bảo vệ người chết, nhưng còn bác sĩ thì chính là kẻ giết người.” Chú Hạng lạnh lùng nói một câu.
Thủy An Lạc rụt cổ một cái rồi lên tiếng phản bác: “Bác sĩ là để cứu người, có điều họ cũng đâu phải là thần đâu.”
Chú Hạng lại cười ha hả: “Ăn đi ăn đi, ăn xong chú Hạng đưa cháu vào xem.”
“Cháu không đi đâu!” Thủy An Lạc quả quyết từ chối.
“Nhóc con, cháu làm nghề gì thì sẽ yêu nghề đấy, đó đều là người thân của cháu đấy!” Chú Hạng thở dài nói.
Khóe Miệng Thủy An Lạc giật giật, cô không muốn có nhiều người thân như vậy đâu.
Trong giờ nghỉ trưa, chú Hạng nằm trên cái giường nhỏ trong phòng làm việc cầm một cái quạt phe phẩy ngủ. Thủy An Lạc ngồi trên bàn làm việc bĩu môi nhìn ông: “Chú Hạng, chú không lạnh à?”
Giữa mùa đông mà còn cầm quạt, chú Hạng đúng là còn làm màu hơn cả anh Sở nhà cô.
“Ở đây đương nhiên là phải lạnh rồi, toàn âm khí mà!” Chú Hạng cười ha hả nói.
Cả người Thủy An Lạc run lên. Lần này bà nội tìm cho cô một người giỏi lắm, cô cảm thấy nếu lần này cô không khừ được ông, thì có khả năng sẽ bị ông khừ chết luôn đấy.
“Cháu đi vệ sinh cái đã.”
“Đi đi, đi đi, hai giờ chiều vào làm đấy.”
Thủy An Lạc cầm di động của mình lên rồi chạy ra ngoài, chắc chắn chú Sở biết cô đi gọi điện thoại rồi, nếu không ai lại đi vệ sinh tới hai tiếng đồng hồ đâu cơ chứ, có phải là bị táo bón đâu?
Thủy An Lạc chạy đến nhà vệ sinh rồi gọi điện ngay cho Sở Ninh Dực. Lúc này Sở Ninh Dực vừa mới được nghỉ, anh đang định gọi cơm trưa.
“Sao thế?” Sở Ninh Dực báo cho chú Sở biết bữa trưa ăn gì rồi nhận điện thoại cười hỏi.
“Sợ chết đi được!” Thủy An Lạc bĩu môi nhìn hình ảnh phản chiếu của mình trong gương.
“Chú Hạng là ai thế? Chú ấy bảo là bà nội tìm chú ấy.” Thủy An Lạc tò mò hỏi.
“Không biết, nhưng xem ra không phải là nhân vật tầm thường đâu, chắc là còn lợi hại hơn cả Lý Tử và bà nội nữa đấy. Nếu không thì bà không thể tới tìm ông ấy nhờ nhận em được.” Sở Ninh Dực phân tích một cách lý trí rồi bắt đầu cầm đũa lên ăn cơm.
Thủy An Lạc cũng nghĩ như vậy. Lý Tử cũng coi như là một nhân tài nhưng đã bị cô cho rơi rồi. Nói cách khác thì ông chú này còn lợi hại hơn cả bà nội cô nữa sao?
“Em ăn cơm chưa?” Sở Ninh Dực lên tiếng hỏi.
“Em ăn rồi.” Thủy An Lạc có chút buồn bực nói: “Anh đi ăn cơm đi.” Vừa nghĩ đến bữa trưa Thủy An Lạc đã thấy đau hết cả lòng mề.
“Ngốc ạ, người chết không đáng sợ như em nghĩ đâu. Năm mười sáu tuổi anh đã phải ngủ một mình ở bãi tha ma suốt một tuần trời đấy.” Sở Ninh Dực lên tiếng.
“Tạm biệt!” Thủy An Lạc nghe anh nói như vậy thì lập tức dập thẳng máy luôn.