“Phong thiếu.” Nhân viên phục vụ thấp giọng gọi một tiếng.
Phong Phong vừa mới được đỡ đứng dậy thì đột nhiên phun một ngụm máu ra.
“Phong Tứ.” An Phong Dương khẽ hô một tiếng rồi lập tức lao tới.
Sắc mặt của Sở Ninh Dực càng thêm khó coi, chắc tên này uống nhiều quá nên bị xuất huyết dạ dày rồi.
Gã đàn ông kia bỗng run lên, gã đánh chết người rồi sao?
An Phong Dương bước qua đỡ lấy Phong Phong rồi bảo nhân viên đi lấy xe, sau đó ngẩng đầu nhìn gã kia: “Tôi nói này Đoàn thiếu, anh đánh người cũng không thèm nhìn cho rõ à? Làm Phong Tứ nhà tôi bị thương, anh có đền nổi không hả?”
An Phong Dương nói không nhẹ không nặng, nhưng lại đủ để cho tất cả mọi người đều nghe được.
“Đoàn thiếu, có muốn làm gì thì cũng phải nhìn cho rõ, đừng để đến lúc chim ưng nó mổ vào mắt cho thì không hay đâu.” Sở Ninh Dực lững thững bước tới rồi dửng dưng nói.
Chân người gọi là Đoàn thiếu kia như thể nhũn ra, gã chỉ vội nói: “Không thể không thể.”
Sở Ninh Dực nhếch môi đi đến gần Đoàn thiếu rồi thấp giọng nói nhỏ bên tai gã: “Mấy hôm trước Đoàn thiếu lén lút qua lại với ai, tôi cũng không nhắc đến nữa, nhưng vẫn mong Đoàn thiếu hiểu rõ sau này phải làm thế nào.”
Giọng nói của Sở Ninh Dực chỉ đủ để hai người nghe thấy.
Chân của Đoàn thiếu lập tức nhũn ra rồi ngã quỵ xuống đất.
Đàn em của gã thấy lão đại nhà mình biến thành như vậy thì cũng rối rít sợ hãi dẹp dường để An Phong Dương đỡ Phong Phong rời đi.
“Thái tử với Vương gia nhìn xứng đôi quá đi~”
“Quả nhiên tới đây là có thể trông thấy Thái Tử và Vương gia~”
“Nhưng mà Phong Ảnh đế làm sao thế nhỉ?”
***
Tiếng bàn tán vang lên không ngừng, nhưng họ cũng chẳng để tâm gì đến chuyện đó cả.
An Phong Dương đỡ Phong Phong lên xe, sau đó cũng lên cùng.
Sở Ninh Dực mở cửa ghế phó lái, sau khi lên xe thì để tài xế lái xe đi.
“Là Đoàn Đào giúp Viên Giai Di trốn à?”
“Ừ.” Sở Ninh Dực thờ ơ đáp: “Có điều sau chuyện lần này, tôi nghĩ chắc gã cũng biết bản thân phải làm thế nào rồi.”
An Phong Dương gật đầu rồi không nói tiếp nữa.
Phong Phong được đưa đến bệnh viện, đúng là bị xuất huyết dạ dày thật nên được đưa luôn vào phòng phẫu thuật.
Lúc Thủy An Lạc lại gọi tới, Sở Ninh Dực vẫn còn đang trong viện.
“Bệnh viện?” Thủy An Lạc kinh ngạc: “Bị đánh tới nỗi nhập viện luôn á? Anh với Anh Xinh Trai cứ thế trơ mắt nhìn anh ta bị đánh thế à?” Thủy An Lạc giật giật khóe miệng của mình. Anh Sở, anh chuyên gia chơi anh em mình thế đấy hả?
“Không sao, tiện thể còn giải quyết được vài chuyện nữa.” Sở Ninh Dực tỏ ra vô tội nói, “Ngủ sớm đi, chắc anh phải đợi thêm một lát nữa mới về được.”
Thủy An Lạc nằm trên giường, đôi mắt to xoay xoay: “Anh không quên ngày mai là ngày gì đấy chứ?”
“Sinh nhật của con trai, không quên đâu.” Sở Ninh Dực nói: “Mau đi ngủ đi.”
Thủy An Lạc ừ một tiếng rồi lại nói tiếp: “Mà... các anh ở bệnh viện chắc không gặp Lão Phật Gia đấy chứ?” Thủy An Lạc bỗng lên tiếng ngay trước khi Sở Ninh Dực cúp máy.
Sở Ninh Dực: “...”
Đây đúng là một câu hỏi hay.
“Không thể!” Sở Ninh Dực bất chấp nói.
Thấy anh nói vậy, sao Thủy An Lạc có thể không tin được đây?
“Anh không biết đâu, giờ em với Lão Phật Gia gọi điện với nhau cũng bị dì kiểm tra đấy, lỡ dì mà biết Phong điên cũng ở viện thì... Ôi em chẳng dám nghĩ tới nữa đâu.” Thủy An Lạc ưu tư nói.
Sở Ninh Dực cầm di động ra ngoài, rồi tiếp tục nói: “Không sao đâu, nói gì thì nói Phong Tứ cũng từng là người đã cứu mạng ba cô ấy mà.”
“Cứu mạng là cứu mạng, hảo cảm là hảo cảm, giờ dì ấy chẳng có nổi nửa xu hảo cảm với cái tên điên kia đâu.” Thủy An Lạc thật thà nói.
Sở Ninh Dực ra khỏi bệnh viện, bước xuống cầu thang rồi nói tiếp: “Phong Tứ nằm viện cũng chưa chắc đã đụng mặt được đâu, lại nói...”
“Là cậu Sở sao!”
Thịch...
Tim Thủy An Lạc giật đánh thót một cái, sao giọng nói này lại quen như thế?