Tách...
Tiếng cửa điện tử được mở ra.
Sở Ninh Dực và An Phong Dương đưa mắt nhìn nhau, ánh trăng sáng tỏ chiếu rọi lên thi thể dưới đất, mang theo cảm giác u ám.
Hai người đập tay nhau, hành động quyết đoán.
Sở Ninh Dực khẽ chạm vào tai nghe của mình, “Số một hành động.”
***
Tại một nơi cách xa căn biệt thự, Fool và Thủy Mặc Vân đang đánh cờ với nhau.
Giọng của Sở Ninh Dực truyền ra khỏi loa phóng thanh, sau đó biến mất.
“Ngay từ đầu tôi đã nhìn trúng hai con báo con này rồi, đáng ra là muốn sau khi loại bỏ Viên Hải thì nhận bọn họ về, tiếc là hai con báo con này lại quá thông minh.” Fool nhàn nhạt nói.
“Nên ngài mới cho họ cơ hội giải quyết chuyện năm đó sao?” Thủy Mặc Vân vừa đánh cờ vừa nói.
“Muốn cởi được chuông phải dựa vào người buộc chuông, năm ấy hai con báo con này đã bị tổn thương quá nhiều rồi.” Fool cười ha hả, con cờ trong tay khẽ đập vào lòng bàn tay.
“Sau đó thì sao, bỏ vào túi à?”
Fool lắc đầu rồi ngẩng lên nhìn Thủy Mặc Vân: “Mặc Vân, tôi đã hơn sáu mươi rồi.”
“Tôi biết.” Thủy Mặc Vân khẽ đáp lại.
“Nhưng cơ thể này lại trông như một ông già tám mươi.” Nói rồi Fool lại đưa tay ra tính số, “Tôi biết các người rất hận tôi, nên đại hạn của tôi đã tới rồi.”
Thủy Mặc Vân nhướng mày, “Đại họa lưu ngàn năm.”
“Ha ha, phải, đúng là đại họa lưu ngàn năm nhỉ.” Fool cười lớn rồi nói tiếp: “Con báo con Sở Ninh Dực kia, sau lần bị thương ấy gần như đã tuyệt vọng cực độ. May mà đứa con gái ngốc nghếch của cậu đã phá vỡ sự tuyệt tình của cậu ta. Chuyện của Sở An Tâm, cậu ta vốn định dàn xếp cho êm đẹp. Tại sao ư, vì đó không không phải chuyện của cậu ta, cậu ta lười can thiệp vào. Nhưng sau đó chỉ vì con gái của cậu mà cậu ta vẫn đứng ra giải quyết chuyện này.”
Fool nói rồi lại ăn mất quân mã của Sở Mặc Vân, “Tôi biết, trước đây cậu không muốn để họ bị cuốn vào, thậm chí còn không tiếc để cậu ta rơi vào khúc mắc tình cảm, vì chuyện tình cảm khiến cậu ta dễ dàng chấp nhận hơn chuyện này.”
Thủy Mặc Vân cúi đầu không nói, vẫn tiếp tục đi cờ.
“Nhưng Mặc Vân à, trong tay tôi không phải đang nắm giữ con tốt của cậu mà là con mã, là quân của cậu, tướng của cậu.” Fool trầm giọng, “Mà tôi muốn bảo vệ những điều này thì lại không thể dùng tình cảm để giải quyết được. Chỉ cần chúng ta đi sai một bước, chúng ta đều không thể chấp nhận được hậu quả của nó đâu.”
“Ngài còn sống được lâu lắm.” Thủy Mặc Vân bỗng nói.
Fool nghe vậy bật cười, “Cậu thương con gái mình, chuyện này chẳng có gì đáng trách cả. Nhưng người hiểu Viên Hải nhất không phải là cậu, không phải tôi, mà là họ. Nên dùng họ thì có thể giảm thiểu thương vong nhất có thể. So giữa tình cảm và sống chết, tôi muốn quân của tôi đều được sống.”
Tay Thủy Mặc Vân khẽ run lên, quân cờ trên bàn cờ lại bị ăn mất.
“Cuộc chiến của những con thú bị vây khốn, chỉ có những con thú đó mới biết cách thoát được thôi.” Fool trầm giọng nói.
Và Sở Ninh Dực và An Phong Dương chính là những con thú ấy.
Thủy Mặc Vân cầm con cờ trong tay đến đến phát đau, “Ngài đã theo dõi chúng bao lâu rồi?”
“Ba năm trước, từ khi cậu đưa con gái đến Sở gia.”
Thủy Mặc Vân nhắm mắt, tay run lên, làm loạn cả bàn cờ.
Fool ngẩng lên, ánh mắt lúc này cũng trở nên thẫn thờ.
Trên màn hình truyền tới khung cảnh trong căn biệt thự, họ có thể trông thấy Sở Ninh Dực và An Phong Dương đi vào đứng trước cửa.
“Cuộc chiến của con thú bị vây khốn, cuối cùng cũng bắt đầu rồi.”
“Nếu nói như vậy thà rằng nói đây là bắt ba ba trong rỏ, vì ngài đã nắm chắc được phần thắng rồi, không phải sao?” Thủy Mặc Vân cất tiếng, trong giọng nói đã kèm theo cả sự lạnh lẽo.
Bàn tay già nua đang đặt trên bàn của Fool siết chặt lại, nhưng vẻ mặt vẫn lạnh tanh, “Điều mà tôi nắm chắc là, có được họ rồi thì chuyện này sẽ không là gì nữa.”