Thủy Mặc Vân không cử động, ông vẫn đứng tựa vào cửa như thế.
“Lạc Lạc! Ba con là một quân nhân!” Thủy Mặc Vân nặng nề nói.
Thủy An Lạc: “...”
Cô hít sâu một hơi rồi ngẩng đầu nhìn lên trần nhà không để cho nước mắt mình rơi xuống.
Là một quân nhân cho nên không thể nào trốn chạy.
“Mắc nợ các người!” Thủy An Lạc tức giận nói, sau đó lập tức quay người chạy đi mở cửa.
Người đứng bên ngoài chính là người mà Thủy An Lạc cứ gặp là thấy phiền.
Sư Hạ Dương khẽ gật đầu với Thủy An Lạc một cái, nhưng cô mặc kệ chẳng quan tâm, dứt khoát xoay người đi.
Sư Hạ Dương cũng hiểu được cảm giác của Thủy An Lạc, dù là ai đi chăng nữa cũng khó có thể chấp nhận nổi chuyện này.
“Thủ trưởng!” Sư Hạ Dương đi tới bên cạnh Thủy Mặc Vân rồi giơ tay chào theo nghi thức quân đội. Sau đó anh ta duỗi tay đỡ lấy bàn tay đang vịn chặt mép cửa của Thủy Mặc Vân: “Người đã sắp xếp xong hết cả rồi, dưới lầu và trên dưới tầng trệt cũng đã được sắp xếp ổn thòa!”
Thủy Mặc Vân khẽ gật đầu, ông nhìn bóng lưng của Thủy An Lạc rồi khẽ trầm giọng nói: “Đi thôi!”
Thủy An Lạc ôm Tiểu Bảo Bối quay lưng về phía cửa. Cả ông và Sở Ninh Dực đều hành động giống nhau, bọn họ sẽ sắp xếp người cho cô, tuy nhiên lại chẳng người nào biết đường ở lại.
Bởi vì họ đều có sứ mạng của riêng mình!
Còn cô lại chỉ có thể lựa chọn chấp nhận chuyện này!
Thủy An Lạc nghe tiếng cánh cửa đóng lại, chóp mũi liền cảm thấy cay cay.
Thím Vu khiếp sợ đứng nhìn chằm chằm cánh cửa.
Ông thông gia vừa mới nói cái gì cơ?
Ông ấy là quân nhân?
Thế quái nào ông thông gia giờ lại thành quân nhân vậy?
“Thiếu phu nhân!” Thím Vu lắp ba lắp bắp nói.
“Thím Vu, trước hết thím cứ về bên nhà cũ đi! Hiện tại ở đây không an toàn!” Thủy An Lạc cố gắng khiến mình bình tĩnh lại, cô quay lại nói với thím Vu.
Thím Vu hơi khựng lại một chút, bà suy nghĩ một hồi cuối cùng cũng hiểu ra.
“Tôi ở đây chăm sóc cho thiếu phu nhân và tiểu thiếu gia!” Thím Vu thở dài lên tiếng.
Thủy An Lạc hơi nghiêng đầu nhìn thím Vu đi vào bếp rồi bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Thủy An Lạc ôm Tiểu Bảo Bối vẫn còn đang thít tha thút thít đi qua: “Thím Vu, thím không sợ sao?”
Thím Vu hơi dừng lại một chút rồi quay đầu nhìn Thủy An Lạc: “Cô cũng thấy rồi đấy, cái thân già này đã cả đống tuổi rồi còn sợ gì nữa đây.”
“Tôm tôm...” Tiểu Bảo Bối thút thít nói, con muốn ăn tôm.
Thím Vu mở cửa tủ lạnh lấy tôm ra rồi quay đầu lại nhìn Tiểu Bảo Bối: “Được rồi, để bà làm tôm cho tiểu thiếu gia ăn nhé!”
“Hì hì~” Tuy mắt vẫn còn ngân ngấn nước, nhưng nghe thấy vậy, Tiểu Bảo Bối vẫn bật cười.
Thủy An Lạc đổi tay bế con trai, nhưng lại khăng khăng không hề đặt nhóc xuống.
“Thím Vu, cháu cảm thấy cái người thay rèm cửa lúc đó cũng tốt lắm đó, sao bác không suy tính một chút xem?” Thủy An Lạc chậc chậc lưỡi nói.
Động tác của thím Vu hơi khựng lại một chút. Bà quay đầu giận dỗi liếc Thủy An Lạc: “Cô thế này là đang chê thím Vu này phiền phức, muốn đuổi cái thân già này đi chứ gì?”
Thủy An Lạc cười làm lành không nói tiếp nữa, cô vẫn dựa vào cửa nhìn thím Vu bận rộn tới lui trong bếp.
Thủy An Lạc nhìn được một lúc thì bị thím Vu đuổi ra ngoài phòng khách, trong nhà vẫn bình thường như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Thủy An Lạc ra đến phòng khách liền đặt Tiểu Bảo Bối ngồi xuống đùi mình, sau đó cầm lấy di động gọi điện cho Kiều Nhã Nguyễn.
Lần đầu tiên, không ai bắt máy.
Trong lòng Thủy An Lạc chợt cảm thấy lo lắng bất an.
Lân thứ hai, chuông điện thoại vang lên rất lâu mới có người bắt máy.
“Lão Phật Gia, mày vẫn ổn đấy chứ?” Thủy An Lạc cuống cuồng nói.
Lúc này Kiều Nhã Nguyễn vẫn còn trong bệnh viện, ba Kiều còn đang trong phòng cấp cứu.
“Tao không sao...”
Thủy An Lạc nghe giọng nói đã khàn đặc của cô bạn thân liền biết nỗi bất an trong lòng đã thành sự thật.
“Mày sao thế?” Thủy An Lạc khẽ cất tiếng hỏi thăm.
“Lạc Lạc, có khả năng tao thực sự xong đời rồi, thực sự xong đời rồi!” Kiều Nhã Nguyễn run rẩy nói. Cô ngẩng đầu nhìn đèn phong cấp cứu vẫn đang bật sáng.