Chỉ có điều sau khi Thủy An Lạc tới thì không khí của bàn cờ lập tức thay đổi, cô đâu có hiểu cái gì gọi là quan kỳ bất ngữ chân quân tử*, một bàn cờ đang yên đang lành lại bị Thủy An Lạc làm cho rối tinh rối mù không ra hình dạng gì.
*Quan kỳ bất ngữ chân quân tử: Thành ngữ chỉ việc người xem cờ thì không nên nói về ván cờ.
Thế nhưng hai người đàn ông đang âm thầm kèn cựa nhau lại đều dung túng cho cô gái không hề đáng tin này.
“Cái này, cái này...” Thủy An Lạc vừa nói vừa mạnh mẽ nhấc quân tượng của Sở Ninh Dực đi qua sông!
Tượng qua sông!
Qua sông!
Sông!
Khóe miệng của Sở Ninh Dực và Thủy Mặc Vân đồng thời giật một cái.
Sở Ninh Dực không nhịn được mà nói: “Bà xã, em cho voi bay như thế à?”
Thủy An Lạc chớp chớp mắt, chẳng phải là đi theo hình chữ điền sao?
Thủy Mặc Vân cúi đầu nhịn cười, nhịn một lát rồi mới ngẩng lên đanh mặt nói: “Voi bay không được à? Chẳng phải có cái gì gọi là chú voi biết bay* đấy sao?”
*Chú voi biết bay: Tên vietsub của phim hoạt hình Dumbo, kể về 1 chú voi có cái tai to có thể vẫy vẫy bay như chim.
Sở Ninh Dực: “...”
Ba vợ, người thắng rồi!
Nhưng Sở Ninh Dực vẫn kéo quân về. Anh nhíu mày nhìn Thủy An Lạc rồi nói: “ Ngốc, voi không thể qua sông được, em định bẫy ba đẻ mình luôn đấy à.”
Ớ!
Khóe miệng của Thủy An Lạc giật giật vài cái. Cô ngẩng đầu nhìn ba mình đang nhịn cười. Quả nhiên, trên thế giới này người dung túng cho cô nuôi voi bay chỉ có một mình ba cô thôi.
“Ba em cũng nói là có mà!” Thủy An Lạc hừ một tiếng.
Sở Ninh Dực xoa đầu cô một cái, cuối cùng không nhịn được nữa đành nói: “Xem cờ không nói chuyện, em ngoan ngoãn đi qua một bên chơi đi.”
Thủy An Lạc bĩu môi, ôm Tiểu Bảo Bối đứng dậy: “Quả nhiên trên thế giới này chỉ có duy nhất một người đàn ông yêu mình nhất chính là ba mình thôi!”
Sở Ninh Dực nhìn cô đi ra ngoài, mặc kệ cơn dở hơi của cô.
Sau khi ra ngoài, Thủy An Lạc cũng từ từ khôi phục lại trạng thái bình thường của mình.
“Cái cậu xem có hiểu không?” Thủy Mặc Vân hỏi.
Sở Ninh Dực lắc đầu: “Tạm thời vẫn chưa nghĩ ra.”
“Nhưng chúng ta không còn thời gian nữa rồi!” Thanh âm của Thủy Mặc Vân trở nên nặng nề hơn.
Bàn tay đang nắm lấy quân cờ của Sở Ninh Dực siết chặt lại, nhưng anh cũng không lên tiếng đáp lại.
Thủy An Lạc ôm Tiểu Bảo Bối đi ra ngoài, vẫn thấy tức đầy một bụng.
Quả nhiên tình thương của ba sâu sắc hơn cái gọi là tình yêu nhiều.
Thủy An Lạc ôm Tiểu Bảo Bối ngồi xuống đất. Cu cậu bắt đầu bò đi kiếm đồ chơi của mình, không biết có phải đem ra cho mẹ chơi cùng hay không nữa.
Thủy An Lạc rút mấy trang giấy dính máu đặt bên dưới mặt bàn ra. Cô nhìn những hàng chữ trên đó, lộn xộn đến mức không nhìn ra một từ nào, chỉ toàn mấy chữ cái rời rạc.
“Rốt cuộc nó có nghĩa gì nhỉ?” Thủy An Lạc nghĩ nghĩ rồi lôi giấy bút ra, vẽ vẽ viết viết một hồi rồi chính mình cũng không nhìn ra đó là cái gì nữa.
Là mật mã sao?
Mà kể cả có là mật mã đi nữa thì cũng phải có cách giải chứ! Nếu không... người khác làm sao có thể thực thi kế hoặc của ông ta được!
Tiểu Bảo Bối bò lên đùi của cô, ê a đòi mẹ chơi cùng.
Thủy An Lạc thấy con bò tới liền bế vào lòng mình: “Chơi~”
Tiểu Bảo Bối bẹp miệng, nhìn bà mẹ rõ ràng đang chẳng đoái hoài gì đến mình, hai cái móng vuốt nhỏ vỗ vỗ lên cổ tay của cô: “A~” Tiểu Bảo Bối kêu lên rồi chỉ chỉ về phía sân thượng ý bảo mẹ mau bế nhóc qua đó.
Thủy An Lạc kẹp tờ giấy xuống dưới cái chén rồi ôm con trai đứng lên: “Đi thôi, Thái tử gia, ngài muốn chơi cái gì?” Thủy An Lạc ôm Tiểu Bảo Bối ra ban công. Nhưng lần này cu cậu không phải ra để tìm Hắc Long mà muốn lấy mấy cái mắc treo quần áo ngoài đó.
Thủy An Lạc cúi đầu nhìn con trai, lại tự nhủ thầm trong lòng, con là do mình sinh ra, là do mình sinh ra.
Cuối cùng Thủy An Lạc đành phải rút quần áo xuống rồi đưa móc treo quần áo cho con trai: “Cho con.”
Vì Tiểu Bảo Bối còn quá nhỏ nên không cầm được hết quần áo. Thủy An Lạc đành phải cầm hộ nhóc quá nửa chỗ quần áo còn lại.