Thủy An Lạc: “...”
Hình như đây cũng là vấn đề thật.
Nhưng nghĩ đến Lạc Vân, Thủy An Lạc nghĩ ông và Viên Hải căn bản không phải là người của cùng một thế giới.
“Ba Lạc không phải loại người như vậy đâu.” Thủy An Lạc nhíu mày nói.
“Đừng suy nghĩ nữa, An Tam sẽ không đưa Mân Hinh đi đâu cả đâu. Bởi vì ngoại trừ chính mình ra, cậu ấy sẽ không tin bất cứ ai cả.” Sở Ninh Dực thản nhiên nói.
“Nhưng lúc các anh đối phó Viên Hải, thực sự có thể đảm bảo sẽ để ý được đến chị Mân Hinh được sao?” Thủy An Lạc nhíu mày chặt hơn, “Các anh cũng đâu phải siêu nhân, sao có thể cân hết mọi thứ được?”
Sắc mặt Sở Ninh Dực thoáng thay đổi, nhưng anh không nói gì cả.
Anh biết Thủy An Lạc đang nói sự thật, thế nhưng Lạc Vân là cách an toàn duy nhất sao?
Anh tin Thủy An Lạc, nhưng anh không tin người khác, kể cả là mẹ cô.
“Em ăn cơm đi đã, chuyện này bọn anh sẽ giải quyết, ngày mai Viên Hải sẽ lại ra tay, chúng ta phải nhanh chóng phá giải mật mã trước khi lão ta hành động mới được.” Sở Ninh Dực trấn an vỗ vỗ lên mu bàn tay cô, sau đó tiếp tục bón cho con trai ăn.
Thủy An Lạc cúi đầu ăn, không mở miệng nói gì nữa.
Sở Ninh Dực vừa nhíu mày đút Tiểu Bảo Bối ăn, vừa nghĩ đến chuyện của Mân Hinh.
Tiểu Bảo Bối không chịu ngoan ngoãn ăn, cái đầu nhỏ xíu ngó nghiêng khắp nơi để tìm xem có chỗ nào chơi không.
Sở Ninh Dực vươn tay kéo cái đầu nhỏ của thằng nhóc thẳng lại, “Ăn.”
“A...” Tiểu Bảo Bối kêu lên, giơ tay lên kháng nghị muốn đi chơi đồ chơi.
“Cơm nước xong rồi chơi.” Sở Ninh Dực nhíu mày nói.
“Chơi~ chơi~” Tiểu Bảo Bối nghểnh cổ lên nhìn ba mình, lại chẳng tỏ ra sợ anh chút nào.
Thủy An Lạc lẳng lặng ngẩng lên, con trai con ngầu lắm, còn chưa đầy một tuổi đã dám đối đầu với ba con, mẹ con hơn hai mươi tuổi rồi còn chưa dám sẵng giọng với ba con như thế đâu.
Sở Ninh Dực nhíu mày, Tiểu Bảo Bối dẩu cái miệng nhỏ nhìn ba mình, tay nhỏ bé vẫn chỉ về phía đồ chơi, “Chơi...”
Tiểu Bảo Bối muốn đi chơi, không ăn nữa đâu.
Sở Ninh Dực vẫn không nhúc nhích.
“Oa...” Cái miệng đang mím chặt của Tiểu Bảo Bối bỗng há ra, oa oa khóc rống lên, thân thể bé xíu vặn vẹo đòi ra ngoài, nhất định đòi ra chơi cho bằng được.
Sở Ninh Dực đau đầu, không chiều theo là khóc, nó khóc với ai chứ?
Thủy An Lạc cười gượng, vội vàng bế Tiểu Bảo Bối ra, “Để em dẫn nó đi chơi, em dẫn nó đi cho, anh Sở anh ăn đi, ăn đi.” Thủy An Lạc nói rồi vội vàng ôm thằng bé đứng dậy, “Đi, mẹ con mình đi tìm ông ngoại chơi nhé.”
Sở Ninh Dực nhìn Thủy An Lạc chạy nhanh như chớp, nhịn không được lắc đầu, hai mẹ con nhà này chẳng người nào khiến anh bớt lo được cả.
Thủy An Lạc ôm Tiểu Bảo Bối vào phòng Thủy Mặc Vân, lúc này Tiểu Bảo Bối còn đang thở hổn hển như phải chịu ấm ức lắm vậy.
Thủy Mặc Vân lúc này đã đặt cơm nước sang một bên, lại mở laptop ra bận việc của mình.
“Ba, sao ba không ăn cơm thế?” Thủy An Lạc nhíu mày hỏi.
“Ừ, để đấy ba ăn sau.” Thủy Mặc Vân nói vậy nhưng tay thì vẫn đặt trên bàn phím.
Thủy An Lạc đi tới gập máy lại, nhíu mày: “Ăn cơm trước đã!”
Thủy Mặc Vân ngẩng đầu, đang định nói gì đó, nhưng khi nhìn thấy sắc mặt của con gái liền nhận thua.
“Được rồi, ba ăn.” Thủy Mặc Vân cầm chiếc đũa lên, “Sao thằng bé lại khóc thế?”
“Không ngoan ngoãn ăn cơm bị ba nó dạy cho một trận thôi ấy mà.” Thủy An Lạc có chút hả hê nói. Cô ôm Tiểu Bảo Bối đặt lên giường. Tiểu Bảo Bối lại bắt đầu thám hiểm trên giường của ông ngoại.
Thủy Mặc Vân nhìn dáng vẻ có chút hả hê của con gái, nhịn không được lắc đầu: “Hồi con còn bé, cũng đâu có khác gì nó đâu.”