Một ngày của Hạ Tinh Lam trôi qua rất đơn giản, sáng thì đi đến lớp học ca sáng, chiều lại đến làm ở quán cà phê, đến tối lại về nhà cùng vui vẻ với anh người yêu.
Trái ngược với bé người yêu nhỏ này, một ngày của Âu Nhật Kỷ lại rất bận rộn, vì là sinh viên năm cuối nên kiến thức trên trường ngày một nặng hơn, chưa kể còn đang đi thực tập nữa, lu bu cả sáng còn không giải quyết xong được.
“Bé Lam à, em ngoan đợi anh chút nha, anh làm nốt mấy bài nữa là liền xong rồi.” Âu Nhật Kỷ nhẹ giọng an ủi bé người yêu nhỏ của mình. Mấy ngày nay tuy đã phân chia thời gian làm việc học tập, và cả dành cho bé yêu nhưng anh vẫn cảm thấy bản thân đã bỏ rơi bé quá nhiều rồi.
Thấy dáng vẻ anh người yêu lo lắng mình sẽ cảm thấy buồn, Hạ Tinh Lam thật sự rất xúc động “Không sao đâu ạ, anh cứ làm bài đi, Lam sẽ ngồi ngoan ở đây mà.”
“…Bé Lam. Đợi nốt vài tháng nữa nha, sau khi tốt nghiệp anh liền đưa em đi chơi.”
“Dạ.”
Thoả hiệp với bé người yêu xong anh cảm thấy yên tâm hẳn. Mặc dù biết rõ cậu sẽ không trách móc anh nhưng quãng thời gian sau anh không dám chắc rằng bản thân sẽ có thể dành thời gian cho cậu, vẫn là nên thoả hiệp như vậy đi.
Ngồi ngoan bên cạnh ngắm anh người yêu, Hạ Tinh Lam đã lại thêm được một vài bức ảnh vào bộ sưu tập nữa rồi. Anh người yêu của cậu cứ mỗi lần tập trung làm gì đó đều rất đẹp. Mà đương nhiên chuyện trên giường cũng vậy nữa a.
Phải nói là hai người khá là tương đồng với nhau a, yêu nhau liền được mọi người đặt cho cái biệt danh là đôi chim ri.
Ngắm nhìn anh người yêu trên điện thoại, Hạ Tinh Lam đã nhận ra một điều mà xưa nay ít ai để ý, là anh đã có nết nhăn rồi a!!! Người đàn ông của cậu đã có vết chân chim mờ mờ ở khoé mắt rồi kia kìa, lại còn hai cái vết hơi mờ mờ ở giữa trán nữa!! Tin được không trời?!
“Làm sao đây làm sao đây?!! Anh đã có nết nhăn mất rồi!! Ph… Phải lên mạng. Đúng rồi, là lên mạng!!!” Để cứu lấy vẻ ngoài đẹp trai của anh người yêu, Hạ Tinh Lam quyết định sẽ lên mạng tìm hiểu. Cậu phải xem xem mấy cái beauty blog, hay mấy cái người nổi tiếng trên mạng kia họ làm gì để có thể hạn chế nếp nhăn, trẻ hoá này kia mới được.
Nghĩ là làm cậu liền chạy sang giường, cầm lấy cái máy tính đang được đặt trên tủ đầu giường leo lên giường ngồi. Làm đủ mọi thao tác, xem đủ mọi video, bài viết hướng dẫn này kia kết quả là cậu đã đặt lấy vài đơn hàng, như là máy massage mặt cầm tay, vài quyển sách hướng dẫn massage mặt… Và tất nhiên mấy món này cậu sẽ sử dụng tiền làm thêm của mình để mua, chứ không sử dụng tiền của anh đâu.
“Bé à, em đang xem gì vậy.” Làm xong đống bài của giáo sư giao, Âu Nhật Kỷ liền mau chóng dọn dẹp một chút rồi mau chóng đến bên em người yêu liền.
Hạ Tinh Lam thấy anh hỏi vậy liền thành thành thật thật trả lời "Lam đặt đồ massage mặt ạ."
"Ừ, vậy để anh chuyển tiền sang cho em nha." Âu Nhật Kỷ hệt như cây ATM của cậu vậy, chỉ cần vấn đề liên quan đến tiền anh liền không ngần ngại mà vào tài khoản ngân hàng rồi chuyển tiền cho cậu luôn. Mà chính anh lại là người tự nguyện làm việc này cơ.
Thấy anh người yêu có ý này cậu liền phản ứng rất mạnh “Không!! Lam muốn mua bằng tiền của em cơ. Không cho anh chuyển đâu.” Nói xong lời này còn không quên làm thêm biểu cảm cau có để hù dọa nữa cơ.
Đối diện với cái biểu cảm này của cậu, Âu Nhật Kỷ chỉ hận không thể cười một trận lớn, thôi thì bé người yêu đã nói vậy anh đành nghe theo vậy. Có gì để lần sau lén lút chuyển vào thẻ của cậu cũng được "Được rồi, vậy anh không chuyển nữa."
"Nào, dịch sang bên để anh nằm với nào. Cất luôn cái máy tính đi đi rồi ngủ, muộn rồi đấy." Âu Nhật Kỷ rất nghiêm khắc trong vấn đề giờ giấc này. Có lẽ do lần trước bé người yêu của anh vì thiếu ngủ mà đã ngất đi trong lớp thực hành mĩ thuật nên càng ngày anh càng nghiêm hơn trong giờ giấc của cậu.
Hạ Tinh Lam ngoan ngoãn dạ vâng mà nghe lời, cậu mang máy tính sang bên bàn làm việc của anh đặt, sau lại chạy đi tắt điện rồi mới leo lên giường chui vào vòng tay của anh.
“Anh ơi Lam muốn ngửi pheromone của anh.” Hạ Tinh Lam nhỏ giọng đòi hỏi. Mùi hương pheromone của anh là mùi bạc hà, rất dễ chịu và mát mẻ, nên mỗi khi có cơ hội cậu đều đòi anh toả một chút cho mình ngửi thôi.
Nghe thấy cậu nói như vậy, Âu Nhật Kỷ liền chiều theo mà toả ra một chút pheromone "Mau ngủ đi."
"Dạ, anh ngủ ngon ạ."
"Ừm."