Buổi sáng sau khi thức dậy Khánh Thi đi xuống nhà thì nghe được mùi rất thơm từ bếp bay lên. Không cưỡng lại được cô liền chạy xuống bếp xem hôm nay mình sẽ được ăn gì. Đúng như cô đoán không sai. Người đang đứng ở bếp nấu ăn chính là chị Hạ An. Còn mấy người giúp việc nhà cô thì chỉ biết giúp vài việc lặt vặt mà thôi.
\- Thơm quá đi chị dâu ơi. Em sắp banh lỗ mũi rồi nè. \(Nó chép miệng cười cười\)
\- Em đang trêu chị đấy sao. \(Nó vẫn tiếp tục nấu\)
\- Em đâu dám đâu. Em nói thật mà. Đồ ăn chị nấu là nhất rồi. \(Thi đi gần lại nơi nó đang đứng nấu\)
\- Thôi đi cô ơi. Nay cô làm gì mà nịn tui dữ vậy. Em đang có chuyện gì muốn chị giúp sao? \(Nó quay lại búng vào trán Thi\)
\- Đúng là chỉ có chị hiểu em nhất mà. Yêu chị ghê luôn á. \(Thi cười cười ôm chặt nó\)
\- Nè nè Vương Khánh Thi. Em dám sàm sỡ vợ anh sao. Mau buông tay ra cho anh ngay lập tức. \(Anh bây giờ đang đi xuống bếp, cau mày nói\)
\- Ai là vợ anh chứ. \(Nó quay lại lườm cho anh một phát\)
\- Em thích ôm đấy. Anh làm gì được em. Chị ấy chưa cưới anh mà. Hở ra là vợ vợ. Anh không biết ngại à. \(Thi lè lưỡi lêu lêu anh\)
\- Vợ à... \(Anh tỏ vẻ đáng thương\)
Dáng vẻ của anh bây giờ làm cho nó và Thi cười không ngưng được luôn. Thấy biểu cảm của anh mình như vậy. Khánh Thi vẫn tiếp tục lém lĩnh ôm nó.
\- Con bé này nay ăn gan hùm à. Dám không nghe lời anh sao? \(Anh đi lại véo vào lỗ tai của Khánh Thi rồi kéo cô ra\)
\- Đau... đau... Anh bỏ em ra đi. \(Cô đau quá la lên. Liên tục lấy tay đánh vào tay anh\)
\- Còn dám nữa không? \(Anh cao giọng\)
\- Thôi... em... em không dám nữa. Anh tha cho em đi. Chị dâu cứu em đi. Chị kêu anh hai thả em ra đi. \(Thi nhẹ giọng\)
\- Thôi đồ ăn chín rồi. Hai anh em đi rửa tay rồi mình ăn thôi. Anh buông con bé ra đi. \(Nó vừa đi vừa bưng thức ăn lại bàn. Phía sau lưng nó còn có mấy cô giúp việc giúp nó dọn thức ăn lên.\)
\- Tuân lệnh vợ. \(Anh nghe nó nói liền bỏ tay ra và đi lại vòi nước để rửa tay.\)
\- Chỉ có chị mới nói được ảnh. Anh hai à. Sau anh không có tiền đồ tí nào cả vậy. \(Thi lấy tay xoa xoa chỗ vừa mới bị anh véo.\)
\- Em ý kiến gì à. Khánh Thi. \(Anh quay lại lườm nó\)
\- Thôi thôi. Em không dám nữa mà. Chị dâu bảo vệ em đi. \(Thi chạy lại nắp sau lưng nó\)
\- Thôi ăn đi để đồ ăn nguội hết ngon bây giờ. \(Nó chỉ tay vào bàn thức ăn trước mặt nó\)
Nghe nó nói vậy anh và Khánh Thi đều ngoan ngoãn ngồi xuống bàn ăn.
\- À mà hồi nãy em định nhờ chị giúp chuyện gì vậy Thi. \(Nó đang ăn đột nhiên dừng đũa, quay lên nhìn Khánh Thi\)
\- Chị không nhắc là em cũng quên luôn. Tại anh đấy anh hai. \(Thi quay sang trừng mắt với anh\)
\- Có chuyện gì vậy? \(Nó vẫn tiếp tục nhìn Thi\)
\- Em nghe người ta nói là " Con đường ngắn nhất đi đến trái tim người đàn ông là qua dạ dày" phải không chị?? Hồi đó anh hai em thích chị cũng vì chị nấu ăn ngon hả?
\- Câu em nói thì đúng. Nhưng chị quen anh em rất lâu rồi chị mới nấu cho anh ấy ăn mà. Nên chắc chuyện tình cảm giữa chị và anh em không có liên quan đến chuyện đó đâu. \(Nó vừa nói vừa nhìn anh\)
\- Anh thích An là vì con người của cô ấy nhé. Không liên quan gì đến ăn uống hết á. \(Anh cũng nhìn lại nó rồi cười\)
\- Mà em hỏi vậy. Không lẽ em muốn nấu gì đó cho Gia Khiêm sao? \(Nó nghĩ nghĩ một hồi rồi hỏi\)
\- Dạ... thì.... \(Thi ngại ngùng ấp úng\)
\- Khánh Thi. Em thích Gia Khiêm sao? \(Anh ngỡ ngàng nhìn Thi\)
\- Vâng ạ. Anh có ý kiến gì sao?
\- Không có gì. Anh chỉ muốn nói Gia Khiêm là một chàng trai tốt. Anh ủng hộ em thôi. \(Anh vỗ vai Thi\)
\- Điều đó em biết thừa rồi. Mà chị ơi anh Khiêm thích ăn gì vậy? \(Thi lấy tay đẩy tay anh ra\)
\- Để chị nghĩ lại cái đã.... À chị nhớ rồi. Hình như Gia Khiêm rất thích ăn mì xào giòn và cánh gà chiên nước mắm đấy. \(Nó suy nghĩ một hồi rồi cũng nói\)
\- Dạ em cảm ơn chị ạ. \(Thi cười vui vẻ\)
\- Nhưng em biết nấu không? \(Nó vừa ăn vừa hỏi\)
\- Không ạ. Nhưng em sẽ cố gắng học. Chị dạy em nhé. Hôm nay chị còn được nghỉ phép mà đúng không? \(Thi nũng nịu, phồng hai má lên\)
\- Được. Chị sẽ cố gắng hết sức để giúp em. \(Nó nháy mắt với Thi\)
\- Ủa hôm nay em định đi chơi với anh mà vợ. \(Anh quay qua nhìn nó\)
\- Bữa nào mình đi chơi sao cũng được mà. Thi chỉ có 3 tháng ở đây thôi mà. Em phải cố gắng hết sức để giúp con bé chứ.
\- Sao... có thể được chứ. \(Anh nhăn mặt\)
\- Sao lại không được chứ. Anh hai nói ủng hộ em mà bây giờ lại muốn nuốt lời hay sao. Em không biết đâu hôm nay chị dâu là của em. \(Thi hỉnh mũi tỏ vẻ thách thức anh\)
\- Em... em hay lắm Vương Khánh Thi. \(Anh quay sang trừng mắt với Thi\)
\- Em cảm ơn ạ. Anh hai quá khen rồi. \(Cô quay lại lè lưỡi lêu lêu anh trai của mình\)
\- Thôi em ăn lẹ đi rồi chị đưa em đi siêu thị để mua đồ chuẩn bị nấu nữa chứ. \(Nó nhìn lên hối thúc cô\)
\- Vâng ạ. Chị dâu là nhất. \(Thi cười cười\)