Nó đến Mĩ cũng được 2 tuần rồi. Ngày nào nó cũng phải đến bệnh viện để học tập và làm việc. Hầu như tất cả thời gian của nó đều là dành cho các bệnh nhân và ở bệnh viện. Anh thấy nó bận như vậy thì anh cũng rất xót cho nó. Nhưng biết làm sao được,tính chất công việc của nó là thế mà. Mỗi ngày anh chỉ có thể đem thức ăn mà nó thích ăn đến cho nó, giúp nó mấy chuyện lặt vặt thôi chứ đâu thể làm gì hơn nữa. Nhưng hôm nay có lẽ là một ngày tuyệt vời đối với nó vì hôm nay giáo sư Iris cho nó nghỉ một ngày để xả stress. Hôm nay được nghỉ nên nó sẽ ngủ nướng để bù cho những ngày không được ngủ trước đây. Nó ngủ đến tận 8 giờ sáng mới chịu dậy. Nó mở mắt ra thì thấy anh đang nằm bên cạnh và đang nhìn nó với ánh mắt âu yếm.
\- Hôm nay anh không đến công ty sao?? \(Nó ngỡ ngàng, mở to đôi mắt tròn xoe màu hạt dẻ nhìn anh\)
\- Hôm nay em được nghỉ đúng không?? \(Anh xoa đầu nó\)
\- Vâng. Nhưng em đang hỏi anh mà sao anh lại hỏi ngược lại em thế.
\- Em lúc nào cũng bận việc. Hôm nay em được nghỉ thì anh cũng phải nghỉ để bồi dưỡng tình cảm của chúng ta chứ. \(Anh cười cười\)
\- Thôi đi. Anh làm biếng thì nói đại ra đi nhé. Đừng có ở đó mà lấy em ra làm lí do. \(Nó bĩu môi\)
\- Rồi rồi do anh làm biếng được chưa. \(Anh nhéo nhẹ vào má nó\)
\- Hôm nay được nghỉ thật tuyệt. \(Nó cười rất tươi, nằm ngửa ra giường\)
\- Vậy thì anh nên cho em một ngày nghỉ tuyệt hơn thế nữa chứ. \(Anh chòm người về phía nó\)
\- Anh đang làm gì vậy. \(Nó đỏ mặt\)
\- Anh có làm gì đâu nào. Hay là em muốn anh làm gì hả. \(Anh vuốt nhẹ khuôn mặt nó\)
\- Anh biến thái. \(Nó đẩy anh ra và chạy xuống lấy quần áo để thay ra\)
Nó lấy ra một chiếc quần bo đen và áo croptop màu đen, thêm vào đó là chiếc áo sơ mi form rộng màu trắng. Lấy đồ xong nó liền vào nhà vệ sinh tắm rửa rồi thay đồ. Nó thay đồ xong thì đi ra ngoài lấy mấy vật dụng cần thiết của con gái bỏ vào chiếc balô nhỏ của nó. Còn anh thì cũng đi tắm rửa, thay đồ. Hôm nay anh mặc áo thun đen khoác bên ngoài là áo sơ mi trắng cùng với chiếc quần bo màu đen giống với nó.
\- Anh đang cố ý mặc giống em sao? \(Nó bĩu môi nhìn anh\)
\- Anh mặc áo thun chứ đâu phải áo croptop giống em đâu \(Anh cười cười\)
\- Hay anh muốn mặc áo croptop giống em. Em còn vài cái trong tủ đấy. Em lấy cho anh nhé. \(Nó chỉ tay về tủ quần áo của nó.\)
\- Thôi thôi cho anh xin nhé. Anh là con trai sao mặc áo croptop được.
\- Tự nhiên bây giờ em muốn thấy anh mặc thử quá hà. Chắc sẽ sexy lắm. \(Nó cười gian gian\)
\- Anh không mặc còn đẹp hơn nhiều. \(Anh đưa tay kéo áo của mình lên\)
\- Í í anh làm gì thế. Em đi xuống trước đây. \(Nó đỏ mặt rồi nhanh tay cầm lấy balô và điện thoại ba chân, bốn cẳng chạy xuống dưới nhà\)
\- Hơi. Mình chỉ mới hù thôi mà. Em ấy có cần phải đỏ mặt đáng yêu đến thế không chứ. \(Anh chép miệng cười ngây dại\)
Rồi anh cũng đi xuống nhà.
\- Sao trong nhà không có ai vậy anh? \(Nó thấy anh xuống liền hỏi\)
\- Ông và ba mẹ đều về Việt Nam rồi. Còn Khánh Thi thì con bé đi học rồi.
\- Ồ...
\- Ồ gì mà ồ đưa chân đây anh mang giày cho nè. \(Anh kéo nó ngồi xuống ghế sofa ở phòng khách\)
\- Thôi thôi để em tự mang được rồi. \(Nó xua tay\)
\- Im lặng để anh mang cho.
Mặc kệ nó chống cự như thế nào thì anh cũng nhất quyết mang giày cho nó. Và đương nhiên là anh đã giúp nó mang xong đôi Prophere màu trắng rồi. Sau khi mang giày cho nó xong thì anh cũng tự mang cho mình đôi giày giống nó luôn. Anh nắm tay nó đi ra xe và mở cửa xe cho nó.
\- Hôm nay mình đi đâu thế? \(Nó vừa cài dây an toàn vừa hỏi\)
\- Đến nơi em sẽ biết. \(Anh cười cười rồi lái xe đi\)
Sau 1 tiếng lái xe thì cũng đến nơi. Xe của anh dừng lại trước cổng của công viên giải trí Adventureland. Đây là công viên có rất nhiều trò chơi thú vị, đặc biệt là mấy trò chơi cảm giác mạnh mà anh và nó rất thích nữa. Nó cùng anh đi đến khu tàu lượn siêu tốc.
\- Nếu em sợ hãy nắm chặt tay anh nhé. \(Anh nhìn nó\)
\- Anh đang đùa à. Anh xem thường em rồi đó. \(Nó kéo anh đi về phía phòng mua vé.\)
Nó và anh ngồi trên tàu lượn với vẻ mặt rất hứng khởi. Sau 5 giây đếm ngược thì tàu cũng bắt đầu chạy. Tàu lượn lên, lượn xuống, vòng qua, vòng lại với tốc độ rất nhanh. Mọi người đều hét lớn vì sợ. Lúc này nó và anh không hề sợ mà còn đang nắm chặt tay nhau trong hạnh phúc. Khi đến lúc tàu *** **** rồi thả dốc thật mạnh xuống thì anh nắm chặt tay nó và hét lớn "Hạ An anh yêu em. Cả đời này anh chỉ yêu mình em thôi". Dù mọi người đang rất sợ nhưng ai cũng nghe thấy những lời mà anh nói. Đương nhiên là nó cũng nghe thấy rồi. Nó nắm chặt lấy tay anh và cười rất mãn nguyện. Trò chơi cũng kết thúc. Nó và anh nắm tay nhau đi xuống. Ai ai cũng nhìn nó và anh với ánh mắt ngưỡng mộ và có đôi chút ghen tị hết.
\- Lúc nãy anh nói hay lắm đấy. Em sẽ cho anh một like ?. \(Nó đưa một ngón tay lên nhìn anh rồi cười\)
\- Chỉ có vậy thôi sao?? \(Anh nhíu mày\)
\- Chứ anh muốn sao nữa??
\- Em phải hôn anh để thể hiện tí thành ý chứ. \(Anh đưa sát mặt mình vào mặt của nó\)
\- Hơi hơi. Anh về nhà ngủ rồi mơ đi nhé. \(Nó lấy hai tay đẩy mặt anh ra\)
\- Nếu em không chịu thì chúng ta đi tiếp vậy. \(Anh kéo tay nó đi\)
Anh và nó cùng nhau chơi hết trò này đến trò khác trong công viên giải trí này luôn. Anh còn dắt nó đi ăn hết tất cả các món ăn vặt ở đây nữa làm cho nó rất no luôn. Hết chơi rồi lại ăn, hết ăn rồi lại chơi, rồi cũng đến 6 giờ chiều. Anh kéo nó đến một khu hóa trang.
\- Mình đến đây làm gì thế? \(Nó ngơ ngác\)
\- Em mặc chiếc váy này vào đi. \(Anh đưa cho nó một chiếc váy màu trắng, xoè nhẹ ở phần chân váy, có cổ vuông, tay phồng dài và trên đó có đính rất nhiều hạt lấp lánh nữa.\)
\- Sao em phải mặc nó chứ.
\- Nghe lời anh đi mà.
\- Thôi được vậy em sẽ mặc nó.
Nó thay xong thì bước ra ngoài. Bây giờ nó cực kì đẹp luôn. Nó như một nàng công chúa vậy đó. Nhưng điều khiến nó ngỡ ngàng hơn nữa là anh đang mặc trên người một bộ vest đen, giày da bóng loáng, cộng thêm mái tóc hai mái bồng bềnh được vút một ít keo nữa thì quá ư là lãng tử luôn.
\- Anh... anh... định đi dự tiệc à. \(Nó đang bị choáng ngợp trước vẻ đẹp của anh\)
\- Lát nữa em sẽ biết.
Anh kéo nó xuống ngồi trước bàn trang điểm. Anh tự tay trang điểm cho nó. Sau khoảng 20 phút thì anh đã trang điểm xong cho nó và tóc của nó cũng được anh thắt rất đẹp luôn. Do nó đã đẹp sẵn rồi nên chỉ cần trang điểm nhẹ thôi thì đã đẹp xuất sắc luôn.
\- Anh biết trang điểm và làm tóc á. \(Nó ngỡ ngàng nhìn vào kính\)
\- Đương nhiên rồi. Anh học để làm cho vợ anh mà. \(Anh cười cười rồi cúi người xuống mang cho nó một đôi giày cao gót màu trắng cực đẹp luôn\)
\- Vậy bây giờ anh nói cho em biết được chưa. Sau anh lại bắt em thay đồ và còn trang điểm cho em nữa chứ.
\- Bây giờ chúng ta đi thôi. Đến nơi em sẽ biết.
Anh kéo nó ra xe và đưa nó đến trước nhà thờ St. Patrick's Cathedral. Đây là một nhà thờ lớn và trang trọng nhất nhì ở New York.
\- Em xuống đây chờ anh một xíu nhé. Anh đi đổ xe đã.
\- Vâng. \(Nó bước xuống xe\)
Nó đứng đó chờ anh khoảng 5 phút. Trong khoảng thời gian này trong đầu nó luôn có rất nhiều câu hỏi là tại sao anh đã đưa nó đến đây, hay là hôm nay ở đây có đám cưới của ai sao. Nhưng đám cưới sao lại vắng thế này. Nó đang mãi suy nghĩ về mấy câu hỏi mà nó tự đặt ra thì điện thoại nó reo lên. Đó chính là điện thoại từ anh.
\- Em đi vào nhà thờ đi. Anh đang đợi em ở trong đấy.
\- Anh dám vào trước không đợi em sao. \(Nó cau mày\)
\- Thì anh đang đợi em trong đây nè. Em vào đây nhanh đi.
Nói xong anh cũng cúp máy. Còn nó thì đi vào bên trong nhà thờ. Mở cửa ra, nó nghe được tiếng hát ngọt ngào cùng với giai điệu của tiếng đàn piano trong bài Beautiful của phim Goblin rất nổi tiếng. Bây giờ trước mắt nó là rất nhiều hoa hướng dương được trang trí khắp đường đi từ cửa đến chỗ anh đang đàn và hát. Nó xúc động đến mức khóc. Nó đi theo các bông hoa đến chỗ anh đang đàn. Khi nó đi đến nơi thì bài hát cũng vừa kết thúc. Anh đi đến bên nó. Anh quỳ một chân xuống đưa nhẫn ra cầu hôn nó.
\- Hạ An. Trái Đất này có biết bao nhiêu người. Nhưng anh lại là người may mắn nhất trong số đó vì anh đã được gặp em, đã được yêu em. Anh biết trong suốt thời gian qua anh đã để cho em phải chịu thiệt thòi. Nhưng kể từ bây giờ anh sẽ dùng cả cuộc đời còn lại của mình để bù đắp cho em tất cả. Anh yêu em rất nhiều. Em đồng ý kết hôn với anh nhé.
\- Em... em... em...đồng ý. Khánh Thiên em cũng rất yêu anh.
Nó đưa tay cho anh đeo nhẫn vào. Sau khi đeo nhẫn cho nó anh đứng dậy và ôm chặt nó vào lòng. Nó khóc thúc thít và vỡ òa trong xúc động. Sau đó anh cũng không quên trao cho nó một nụ hôn sâu đắm và ngọt ngào nhất.
\#**Mộc**: Truyện sẽ còn vài chương nữa và sẽ có thêm một vài ngoại truyện ạ. Cảm ơn các bạn vì đã ủng hộ tác phẩm "Bầu trời thanh xuân " của mình. Hẹn gặp các bạn vào chủ nhật tuần sau nhé. Vì mình sắp phải thi học kì nên ra chương mới hơi trễ nhé. Mong các bạn thông cảm cho mình. Bật mí nho nhỏ nữa là kết thúc truyện sẽ có đám cưới nha. Yêu các bạn nhiều lắm...