Đi khoảng 20 phút thì đến nơi. Bác tài dừng xe trước Thung lũng tình yêu. Nó lấy điện thoại ra gọi cho Trà.
\- Bà đưa tui đến thung lũng tình yêu chi vậy??
\- Bà biết mê cung ở thung lũng tình yêu chứ??
\- Đương nhiên là biết rồi. \(Nó tự tin trả lời\).
\- Vậy bà đi đến đó đi.
\- Hời được thôi.
Nó nghe điện thoại xong liền nhanh chân chạy đến mê cung. Vừa đến nó cảm thấy nơi này có chút là lạ. Sau hôm nay mê cung lại có gắn nhiều đèn led đủ màu sắc đến vậy chứ với lại hôm nay lại không có ai nữa. Ủa ủa sao kì vậy trời. Nó định lấy điện thoại ra gọi cho Trà thì Quỳnh gửi tin nhắn đến cho nó. "Bây giờ thì bà hãy đi theo những ánh đèn led đó. Bí ẩn sắp được giải mã rồi. " Với cái tính tò mò của nó thì đương nhiên là sẽ đi theo rồi. Nó muốn biết tụi bạn của nó định chơi trò gì với nó nên nó chẳng cần suy nghĩ gì nhiều mà đi theo sự chỉ dẫn của mấy bóng đèn led kia thôi. Đi theo mấy bóng đèn đó nó đến được ngôi nhà bằng tre ở giữa mê cung. Nó thấy một người hơi quen quen đang cầm một cây đàn guitar đứng ở đó trong những ánh đèn cầy lung linh, lãng mạn. Nó nhận được tin nhắn từ Quỳnh "Hãy bước lên ngôi nhà tre đó". Nó cũng thấy rất tò mò nên làm theo luôn. Vừa đặt chân đi lên thì tiếng đàn và tiếng hát cũng cất lên. Ôi cái giọng trầm ấm đó kết hợp với bài "Ánh nắng của anh" thì auto khiến con người ta tan chảy. Người đang đàn và hát đó không ai khác chính là anh Khánh Thiên. Nó mãi mê lắng nghe mà quên đi nó đang muốn quên anh luôn. Hát xong anh tiếng lại gần nó.
\- Hôm nay em phải nghe anh nói hết tất cả những điều anh cất giấu trong lòng anh bấy lâu nay ra đó. \(Anh mỉm cười\)
Nó gật đầu.
\- Thật sự anh rất muốn nói lời xin lỗi với em vì chuyện anh đã cá cược với Hoàng. Nhưng có một điều quan trọng hơn anh muốn nói với em nữa là... Em có nhớ vào ngày này một năm trước em đang ở đâu hay không?
\- Hình như là vào lúc đó em cũng ở đây \(Lúc này nó càng ngỡ ngàng\)
\- Em nói đúng 1 năm trước vào ngày này em đã ở đây. Hôm đó là ngày tuyệt vời nhất của cuộc đời anh. Hôm đó anh đã tình cờ gặp em ở đây. Em mặc trên người một chiếc váy màu trắng cũng tựa tựa như chiếc váy em đang mặc bây giờ. Từ lần đầu nhìn thấy em thì anh đã bị say bởi ánh mắt và nụ cười của em rồi "*Sự* *chú* *ý* *của* *ta* *lỡ* *va* *phải* *vào* *ánh* *mắt* *của* *nàng*". Nhưng sau đó thì anh không còn gặp em nữa. Em có biết là từ lúc đó anh không thể nào không ngừng nhớ về em được không? "*Lần* *đầu* *thấy* *em*... *tưởng* *không* *sao* *nhưng* *ai* *ngờ* *lao* *đao* *không* *tưởng*" Rồi hôm anh biết được em sẽ học cùng trường với anh thì anh rất vui. Anh như muốn hét lên cho cả thế giới biết là anh đã chờ đợi, đã mong chờ em đến thế nào. Sau đó thì anh cũng trở nên gần gũi với em hơn. Anh đã định sẵn trong lòng là đợi đến hôm nay anh sẽ đưa em tới đây để tỏ tình với em. Nhưng trong quá trình chuẩn bị thì em lại hiểu lầm anh. Đúng thật là anh đã có cá cược với Hoàng. Nhưng không phải là không yêu em mà là vì anh quá yêu em. Anh làm thế để Hoàng giúp anh. Chuyện mà em học ở trung tâm và anh là người dạy cho em cũng là do anh sắp xếp vì anh muốn ở gần em hơn nữa. Lúc mà anh thấy em bị người khác ăn hiếp anh rất muốn đánh chết mấy người đó luôn. Anh thật sự rất yêu em. " *Hoa* *cà* *màu* *tím*. *Hoa* *tuylip* *màu* *xanh*. *Lẽ* *nào* *em* *không* *biết*. *Có* *người* *thầm* *yêu* *em*" Từ lâu em đã chiếm trọn trái tim anh rồi em có biết không hả. Anh đã yêu thầm em một năm trời rồi đó. Em còn muốn anh phải yêu thầm em đến khi nào nữa chứ. Em đồng ý làm bạn gái anh nha. \(Anh quỳ một chân xuống hai tay ôm bó hoa hướng dương tặng cho nó\)
Anh đã yêu nó trước khi nó biết anh nữa sau. Đây là thật hay là mơ. Nó còn chưa thể hoàn hồn lại được khi nghe anh nói mấy lời đó nữa mà. Nhưng nó biết một điều là bây giờ nó phải nhanh chóng đồng ý lời tỏ tình của anh. Nó không muốn phải bỏ lỡ anh thêm một giây, một phút nào nữa.
\- Em đồng ý \(Nó chạy lại ôm chầm lấy anh\)
\- Nhưng mà sao anh lại tặng em hoa hướng dương \(Nó thắc mắc\).
\- Bởi vì hoa hướng dương là minh chứng cho tình yêu thầm lặng của anh bấy lâu nay đó \(Anh xoa đầu nó\)
\- Cuối cùng cũng có kết thúc đẹp rồi ha. \(Cả đám kia nãy giờ đang núp ở ngoài xem tình hình bây giờ mới lên tiếng\)
\- Mọi người... sắp đặt sao. \(Nó quay lại nhìn tụi kia\)
\- Chứ còn ai vào đây nữa. Surprise không nào người đẹp của tụi tui?? \(Quế Anh trêu nó\)
\- Mấy bà giỏi lắm \(Nó lườm tụi kia\)
\- Hơi hơi còn dám lườm tụi này à. Nếu không có tụi này chắc ai kia còn đang nghĩ bân quơ là anh Khánh Thiên không thích mình rồi buồn, khóc lóc này nọ các kiểu nữa kìa \(Trà tiếp tục trêu nó\)
\- Thôi mấy em đừng chọc vợ anh nữa mà. Vợ anh đỏ mặt rồi kìa \(Anh ôm chặt nó\)
\- Ôi giời ơi coi người ta có bạn gái cái bênh bạn gái chưa kìa \(Hoàng cũng tham gia vào\)
\- À anh Thiên ơi. Anh cua được Hạ An rồi thì cũng phải có chút lễ vật gì đấy cho nhà gái chúng em chứ. Nếu không em sẽ bắt Hạ An về đấy \(Quỳnh chép miệng\)
\- Bây giờ có giết chết tui thì tui cũng không rời xa anh Thiên đâu \(Nó ôm anh chặt hơn nữa\)
\- Đúng là không có tiền đồ mà \(Tụi kia lắc đầu\)
\- Thôi bây giờ anh sẽ đưa tụi em đi ăn. Các em muốn ăn gì cũng được. \(Anh mỉm cười nhìn nó\)
\- Vậy mới được chứ anh \(Tụi nó cười tít mắt\)
Kể từ lúc đó anh nắm chặt lấy tay nó. Nó thì thầm vào tai anh "Cảm ơn anh đã xuất hiện, em thật sự rất hạnh phúc". Tụi kia đi ăn thoả thích luôn. Tụi đó như muốn kêu tất cả đồ ăn trên thế giới này ra để ăn vậy. Chứ từ lúc nó giận anh thì tụi này có sống yên đâu. Anh và nó đến được với nhau cũng như sự giải thoát cho tụi kia luôn.
" *Hẹn* *hò* *đi* *anh*
*Ngày* *xanh* *chẳng* *mấy*
*Hẹn* *hò* *để* *thấy*
*Cuộc* *đời* *thật* *vui* "