Không thể không nói hình ảnh ba soái ca đứng cùng nhau thật sự quá đẹp mắt.
Trịnh Hoài đẹp trai, tính tình dịu dàng, Đỗ Phong rất cao, gần 1m9, nếu vẫn đi học, anh ấy sẽ khiến mọi người nhớ đến đội trưởng đội bóng rổ, Từ Hưng Châu sạch sẽ như ánh mặt trời, ba người họ đều đẹp theo cách riêng.
Trịnh Tây Tây quay một đoạn, cảm giác rất hài lòng.
Đỗ Phong suýt chút nữa đã phun ra một ngụm máu gà.
Anh rõ ràng có ý nhờ Trịnh Tây Tây giúp hái nho, nhưng kết quả lại để lại đoạn video lịch sử đen tối của mình.
Không biết vì sao anh luôn cảm thấy cô em gái này lòng dạ đen tối có thể so với Cố Duẫn.
Trịnh Tây Tây chơi một lúc sau đó quay lại tìm nước uống.
Đỗ Phong quay đầu lại phát hiện Từ Hưng Châu đang nhìn chằm chằm bóng lưng Trịnh Tây Tây, anh dùng cánh tay chọc em họ mình một cái: “Em để ý người ta?”
Từ Hưng Châu quay đầu, cười nhẹ.
Mắt cậu nhìn về hướng Trịnh Hoài, dán sát vào anh họ mình, nhỏ giọng nói: “Anh không thấy Trịnh Tây Tây rất xinh đẹp sao?”
Cậu đã gặp Trịnh Tây Tây lúc huấn luyện quân sự.
Cậu bằng tuổi Trịnh Tây Tây, đều là sinh viên năm nhất của Văn Đại, cậu học chuyên ngành quản trị kinh doanh, còn Trịnh Tây Tây học khoa Vật lý, cùng một khuôn viên.
Huấn luyện quân sự phải phơi nắng, nhưng Trịnh Tây Tây lại trắng hơn những người khác vài độ, như thể cô không bị bắt nắng tí nào. Lúc ấy cô đang cùng một đám người ở cạnh bồn hoa, vừa nói chuyện vừa lấy mũ quạt gió, không phải động tác tao nhã gì, nhưng cô làm ra lại rất đẹp mắt, giống tiên nữ vậy.
Lúc đó cậu đã để ý nhưng cậu không tìm thấy bất kỳ cơ hội nào tiếp cận Trịnh Tây Tây.
Hôm qua nghe mẹ cậu nhắc tới chuyện Trịnh gia, lúc nghe thấy cái tên Trịnh Tây Tây, cậu cảm thấy chỉ là hai người trùng tên trùng họ thôi, mãi đến khi hỏi ra cô học cùng trường cậu, học chuyên ngành nào cậu mới biết là cùng một người.
Nên lúc cậu nghe Đỗ Phong nói anh sẽ đến Trịnh gia hái nho, cậu lập tức tự tiến cử mình đi theo anh.
Đỗ Phong suy nghĩ một lúc liền hiểu ra điểm mấu chốt: “Thế không phải em đến đây vì em ấy ư?”
“Ừm, em định theo đuổi cô ấy.” Từ Hưng Châu nói.
“Nghiêm túc?” Đỗ Phong hỏi.
Từ Hưng Châu cười nói: “Em đã bao giờ không nghiêm túc chưa?”
Đỗ Phong lắc đầu, em họ này của anh cái gì cũng giỏi nhưng thay bạn gái như thay áo, cậu chưa yêu ai đến hai tháng.
Anh nhắc nhở: “Tốt xấu gì cũng là em gái bạn anh, em đừng làm xằng làm bậy ảnh hưởng đến tình anh em.”
“Biết.”
Đỗ Phong không nói gì nữa.
Với tình cảnh hiện tại của Trịnh Tây Tây, yêu Từ Hưng Châu thật sự là một lựa chọn không tồi.
Trịnh Tây Tây lớn lên ở nông thôn, mọi người nhìn mặt mũi Trịnh gia, trước mặt có lẽ sẽ không nói gì, nhưng trong lòng bọn họ sẽ coi thường cô.
Sau lưng bọn họ đều nói cô là “đứa con gái Trịnh gia lớn lên ở nông thôn”, mang theo chút khinh thường và thờ ơ.
Mặc dù Trịnh Tây Tây đã được đón về Trịnh gia, nhưng cô vẫn sẽ bị cả vòng bài xích.
Nếu cô yêu đương với Từ Hưng Châu, cái khác không nói, ít nhất Từ Hưng Châu có thể giúp cô nhanh chóng hòa nhập với cái vòng này, thoát khỏi tình cảnh xấu hổ hiện tại.
Huống chi điều kiện của Từ Hưng Châu rất tốt, yêu đương với cậu cũng không có hại với Trịnh Tây Tây.
Trịnh Tây Tây đi vào uống nước xong, thay vì quay lại sảnh tiệc cô đã mang mấy cốc nước trái cây lạnh ra cho bọn họ.
Cô dùng khay bưng nước trái cây, đi đến trước mặt Cố Duẫn: “Anh muốn uống nước trái cây không?”
Cố Duẫn đang nửa dựa vào ghế mây chơi game, lúc Trịnh Tây Tây đi đến, cô nhìn thấy chữ “Chiến thắng” rất lớn trên màn hình.
Cố Duẫn lấy một ly nước ép dưa hấu bên trong, thấy ánh mắt Trịnh Tây Tây rơi vào trò chơi, hỏi: “Biết chơi không?”
Trịnh Tây Tây lắc đầu.
Điện thoại lúc trước của cô là một chiếc điện thoại cũ, rất đơ, bên trong chỉ có một ít ứng dụng cơ bản. Sau khi đến Trịnh gia, chú Lý đã đổi một chiếc điện thoại mới cho cô, nhưng cô cũng không chơi game hay tải bất kỳ app game nào.
Cố Duẫn ngồi dậy, hỏi cô: “Muốn chơi không? Anh dạy em.”
Trịnh Tây Tây không muốn quay lại sảnh tiệc, tạm thời cô cũng không tìm thấy việc gì làm, vì thế gật đầu.
Cô đặt khay đồ uống xuống bên cạnh, nói với mấy người đang bận hái nho đằng kia: “Em mang nước trái cây cho các anh, để ở đây, các anh có thể đến lấy.”
Sau đó cô bắt đầu chơi game.
Đỗ Phong không nhịn được nói: “Em gái, sao em đưa đồ uống được nửa đường vậy.”
Trịnh Tây Tây nghiêng đầu, so sánh khoảng cách từ phòng bếp đến đây và khoảng cách từ đây đến chỗ Đỗ Phong, hỏi: “Anh Đỗ Phong, có phải anh học kém môn toán không?”
Sao có thể nói là nửa đường, rõ ràng khoảng cách giữa hai bên không bằng nhau.
Đỗ Phong: “… Vãi chưởng?”
Cố Duẫn ở bên cạnh cười, cười xong nói: “Ừm, cậu ta đúng thật học kém toán.”
Đỗ Phong:?
Tốc độ mạng của Trịnh gia rất nhanh, không quá một phút trò chơi đã được tải xuống.
Đây là một trò chơi bắn súng, bốn người một nhóm, một trăm người rơi xuống một bản đồ, tiêu diệt toàn bộ thành viên của nhóm khác là thắng.
Cố Duẫn ở đẳng cấp cao, lấy một khẩu súng chơi cùng cô: “Lát nữa đi theo anh.”
“Ừm.”
Trịnh Tây Tây là một người mới chơi, tự giác đi theo sau Cố Duẫn. Thao tác của cô không tốt, nhưng đầu óc linh hoạt, chỉ chốc lát cô đã tìm ra cách chơi.
Cố Duẫn hoàn toàn không cần tốn chút sức lực nào chơi màn tân thủ này, anh cũng không cần trang bị tốt, cái nào anh nhặt được, anh sẽ vứt hết cho Trịnh Tây Tây, lấy trang bị rác cho mình.
Sau khi chơi mấy hiệp, hai người dần dần cảm thấy hứng thú.
Đỗ Phong đi đến lấy đồ uống, đứng bên cạnh nhìn một lúc, chua ngoa nói: “Bọn tôi ở đây làm cu li, Cố Duẫn cậu lại ngồi uống nước trái cây, chơi game có cả em gái chơi cùng.”
Mí mắt Cố Duẫn chưa nhấc lên: “Hôm qua là ai bảo đánh cược, ai muốn chơi xúc xắc, muốn trách thì trách người đó, tốt nhất phải mắng thêm vài câu.”
Đỗ Phong: “…”
Chính là anh ấy.
Anh ấy nhìn Trịnh Tây Tây: “Game này Hưng Châu cũng biết chơi, hơn nữa chơi rất giỏi, sau này em có thể chơi với nó.”
Lúc này Từ Hưng Châu và Trịnh Hoài cũng đi tới.
Trịnh Hoài cầm cốc nước uống một hơi, Từ Hưng Châu cũng theo lời Đỗ Phong, nói: “Hai người chơi game thì thêm em đi, em cũng chơi.”
Cố Duẫn ngẩng đầu nhìn cậu một cái.
Từ Hưng Châu hơi khẩn trương, cậu không thân với Cố Duẫn, nhưng vì có quan hệ với Đỗ Phong nên cậu đã gặp anh mấy lần.
Có hai gia tộc danh tiếng hàng đầu Văn Thành, một là Cố gia, hai là Đoạn gia.
Còn Cố Duẫn là đứa con được sinh ra từ cuộc liên hôn giữa Cố gia và Đoạn gia, sinh ra đã ở đỉnh kim tự tháp, là cậu con trai độc nhất của Cố gia.
Theo lời đồn, Cố Duẫn không phải người dễ gần, anh không nể mặt ai, độc miệng. Trịnh Hoài và những người khác có thể đến gần anh vì họ đã biết anh từ rất sớm.
Nhưng Đỗ Phong đánh giá rất cao về anh.
Theo lời Đỗ Phong nói, Cố Duẫn là kiểu người có thể đâm bạn một cách công khai nhưng không bao giờ lén lút, rất đáng tin cậy.
Mặc dù Từ Hưng Châu không nghe ra đáng tin cậy chỗ nào.
Cố Duẫn không nói gì, thêm Từ Hưng Châu vào đội game của họ.
Từ Hưng Châu dọn sạch những suy nghĩ lộn xộn trong đầu, cũng cầm một khẩu súng theo họ vào trận.
Cậu để ý Trịnh Tây Tây, vốn dĩ cậu muốn thể hiện thật tốt trước mặt Trịnh Tây Tây nhưng mỗi khi cậu tìm thấy thứ gì tốt muốn vứt cho Trịnh Tây Tây thì cậu lại phát hiện trang bị trên người Trịnh Tây Tây còn tốt hơn của cậu, tất cả đều do Cố Duẫn cho.
“Em gái, nhặt đồ đi.”
“Lại đây, hướng 9 giờ, nổ súng.”
“Em gái, lái xe.”
…
Trịnh Tây Tây nhặt đồ, Trịnh Tây Tây nổ súng, Trịnh Tây Tây lái xe. Cố Duẫn ở bên cạnh chỉ đạo, chỉ khi Trịnh Tây Tây không thể xử lý được anh mới giúp.
Đây vốn là trận dành cho tân binh nên chơi vớ vẩn cũng không quá căng thẳng.
Từ Hưng Châu phát hiện cậu hoàn toàn không chen vào được, muốn đưa trang bị thì đối phương không cần, muốn giúp bắn người, Trịnh Tây Tây lại đang tự chơi rất vui vẻ, muốn giúp lái xe nhưng bây giờ là lúc Trịnh Tây Tây thấy mới mẻ nên không cần hỗ trợ.
Vì thế Từ Hưng Châu lại liếc mắt nhìn Cố Duẫn một cái.
Cố Duẫn ngồi trên ghế mây, dáng vẻ không thay đổi, thỉnh thoảng mới nói một câu. Anh vẫn luôn có dáng vẻ như vậy, Từ Hưng Châu chưa từng tiếp xúc riêng với anh, cậu cũng không thể biết anh có ý với Trịnh Tây Tây không.
Chắc là không.
Nếu Cố Duẫn có thể dễ dàng thích một người như vậy thì tai tiếng tình ái của anh đã bay đầy trời từ lâu rồi.
Hái nho không phải việc khó, không lâu sau bọn Trịnh Hoài đã hái xong.
Vừa lúc Trần Minh Viễn hả hê khi người khác gặp họa gửi tin nhắn đến hỏi bọn họ đã hái nho xong chưa.
Ván cược ngày hôm qua là Trần Minh Viễn và Cố Duẫn đã thắng Trịnh Hoài và Đỗ Phong, nếu sáng nay Trần Minh Viễn không bận, anh ấy chắc chắn sẽ đến xem.
Đỗ Phong:〘Hái xong rồi, rượu đã chuẩn bị xong, tôi đang chuẩn bị đưa cho cậu.〙
Trần Minh Viễn:〘Vớ vẩn, nho ủ trong một ngày không thể gọi là rượu, gọi là nho chua ngâm nước.〙
Một lúc sau, Trần Minh Viễn hỏi:〘Mấy cậu có định ra ngoài ăn trưa không?〙
Đỗ Phong:〘Không phải cậu bận sao? Rảnh rồi à?〙
Trần Minh Viễn:〘Đừng nói nữa, tôi cũng nghĩ có chuyện lớn gì đấy ai ngờ mẹ tôi sắp xếp cho tôi đi xem mắt.〙
Trần Minh Viễn:〘Cậu mau gọi điện cứu tôi.〙
Theo lời cầu cứu của Trần Minh Viễn, Đỗ Phong đã gọi điện đến phối hợp nói có việc gấp tìm anh ấy, cứu anh ấy ra.
Sau khi gọi điện xong, anh lại quay ra hỏi những người khác: “Mấy cậu có muốn ra ngoài ăn trưa không? Trần Minh Viễn đang đến.”
Những người khác thế nào cũng được, Từ Hưng Châu nói: “Trịnh Tây Tây, cậu cũng đi đi.”
Trịnh Tây Tây đang chơi game, không để ý mấy, nghe vậy cô chỉ ngẩng đầu lên.
Cố Duẫn nói: “Cùng đi đi, thêm người cũng không sao.”
Sau khi kết thúc ván cuối cùng, Trịnh Tây Tây cất điện thoại đi.
Muốn ra ngoài thì phải vào giải thích với mẹ.
Trịnh Hoài nói: “Để anh đi nói, em vào thay đồ đi.”
Trịnh Tây Tây vẫn đang mặc lễ phục, ra ngoài ăn cơm sẽ rất bất tiện.
“Được.”
Trịnh Tây Tây về phòng thay một bộ váy liền thân, thu dọn đơn giản một chút.
Trịnh Hoài, Trịnh Nghi và mấy người bạn thân của Trịnh Nghi cùng nhau đứng dưới lầu, thấy cô đến, Trịnh Hoài nói: “Mấy em ấy cũng đi cùng, đi thôi.”
Lúc Trịnh Hoài đi vào tình cờ gặp mấy người Trịnh Nghi, nghe bọn họ nói muốn ra ngoài ăn cơm, các cô cũng muốn đi theo.
Nếu đã đưa Trịnh Tây Tây theo, đương nhiên không có lý do không thể không đưa Trịnh Nghi theo, Trịnh Hoài đồng ý.
Thấy mấy đứa nhỏ muốn ra ngoài chơi, người lớn cũng rất vui, không ngăn cản bọn họ.
Trịnh Hoài lái xe, anh lấy xe ra, Trịnh Nghi trực tiếp mở cửa ngồi vào ghế lái phụ, mấy chị em kia thì ngồi lên ghế sau.
Ban đầu Trịnh Tây Tây định ngồi xe Trịnh Hoài, thấy thế thì dừng bước.
Từ Hưng Châu đi về phía cô, đi được nửa đường thì cậu thấy một chiếc xe thể thao màu đỏ rực phanh gấp dừng trước mặt Trịnh Tây Tây.
Cố Duẫn ấn cửa sổ xe, nhướng mày nhìn Trịnh Tây Tây: “Lên xe.”