Trịnh Tây Tây luôn cảm thấy anh đanh chế giễu cô.
Vào thời điểm như thế này, đương nhiên Trịnh Tây Tây không thể nhận thua.
Cô xoay người đối diện với anh, ưỡn lưng: “Anh đang cố gắng bắt chuyện với tôi sao?”
Trịnh Tây Tây cười nói: “Vậy tôi không thể không nhận xét, cách bắt chuyện của anh quá cố tình và không được tự nhiên.”
Dường như Cố Duẫn nghe thấy việc gì đó rất buồn cười, dựa vào ghế dài cười một lúc lâu, cười xong sau đó tiến lại gần cô, đôi mắt câu hồn đoạt vía: “Vậy anh trai cũng dạy em.”
“Với một người đẹp trai như anh, không cần tự nhiên bắt chuyện, càng cố tình đối phương mới càng vui vê.”
Cách quá gần, Trịnh Tây Tây mất tự nhiên lùi về phía sau một chút, không ổn định nói: “Ồ? Sao tôi không thấy vui vẻ.”
“Vì em muội tao⁽¹⁾.” Cố Duẫn khẳng định nói: “Em âm thầm vui vẻ.”
⁽¹⁾ Muộn tao: bề ngoài lạnh lùng xa cách nhưng nội tâm mãnh liệt như lửa
Trịnh Tây Tây: “…”
VÂNG.
Cho anh 9.9 điểm.
Bị trừ 0.1 điểm vì quá tự luyến.
Trịnh Tây Tây nhìn sang bên cạnh.
Anh nhắm mắt dựa vào ghế dài, đeo tai nghe của cô, trông rất thoải mái.
Anh rất cao, đôi chân dài có vẻ không có chỗ dựa, anh mặc một chiếc áo sơ mi trắng, cổ áo cởi hai cúc, có thể nhìn thấy xương quai xanh, dù nhắm mắt lại nhưng biểu cảm trên mặt anh cao ngạo giống giọng điệu anh nói chuyện, mang theo chút bất cần.
Nếu playboy⁽²⁾ cần tìm một nguyên mẫu trưởng thành thì có lẽ nên giống anh.
⁽²⁾ Playboy có nghĩa là tay ăn chơi, gã ăn chơi. Từ playboy thường được dùng với hàm ý tiêu cực để nói về những người con trai ăn chơi xa đọa, những người đàn ông giàu có ăn chơi không có điểm dừng hay hay những kẻ sở khanh hay dụ dỗ những cô gái đẹp.
Cố Duẫn về nước không lâu, ở nhà điều chỉnh múi giờ mấy ngày nay, hôm nay cuối cùng anh cũng dư dả thời gian mang đặc sản anh mang về cho người lớn anh quen biết. Sau khi đưa xong anh định về luôn nhưng vô tình nghe nói hôm qua đã đón Trịnh Tây Tây về.
Gần đây Trịnh Tây Tây đang đứng trên tâm điểm bàn luận, đại thiếu gia cũng hơi tò mò nên đến xem.
Lúc đầu anh hơi buồn ngủ, nhưng thấy Trịnh Tây Tây tìm một nơi rất tốt, ánh mặt trời ấm áp, được một cây đại thụ che chắn, lười biếng che trên người, lại có gió rất thoải mái, thế là anh ngồi xuống với cô, nhân tiện hóng gió.
Trịnh Tây Tây là một người không thích phá vỡ nhịp điệu của mình vì người khác.
Cô vốn định ở lại đây đến 8 giờ 50 rồi tìm chú Lý, nhưng bây giờ bên cạnh cô có thêm một người, cô cũng không muốn vì anh mà phá hỏng kế hoạch ngồi đến 8 giờ 50 của mình.
Hơn nữa đối phương cũng yên lặng ở bên cạnh cô, trừ lúc đầu nói chuyện thiếu điểm thì anh cũng không quấy rầy cô. Chỉ lấy một chiếc tai nghe mà thôi, cũng không sao.
Hai người ngồi ở đây nghe tiểu thuyết đến 8 giờ 50, Trịnh Tây Tây kéo tai nghe của mình ra.
Cố Duẫn chậm rãi mở mắt ra, nhướng mày, lười biếng khàn giọng hỏi: “Hả?”
“Tôi phải ra ngoài.” Trịnh Tây Tây lấy lại tai nghe rồi cất nó vào trong túi: “Anh… Có thể tự lo không?”
Có thể xuất hiện ở Trịnh gia, nhất định là người quen của Trịnh gia, Trịnh Tây Tây vẫn tương đối khách sáo với anh.
Cố Duẫn đứng lên theo: ”Vậy đi thôi.”
Hai người từ bên này vòng ra ngoài, chưa đi được mấy bước đã gặp chú Lý.
“Duẫn thiếu gia.”
Cố Duẫn gật đầu.
Chú Lý quay sang Trịnh Tây Tây, do dự không nói.
“Chú Lý, có chuyện gì vậy?” Trịnh Tây Tây hỏi.
Chú Lý lại nhìn Cố Duẫn, ngập ngừng nói: ”Chú đã hứa sẽ sắp xếp tài xế đưa tiểu thư…”
Trịnh Tây Tây đã hiểu, có lẽ tài xế đang bận hoặc đều đã ra ngoài.
“Không sao, để cháu gọi taxi.”
Chú Lý cảm thấy hơi áy náy, rõ ràng chú ấy đã đồng ý với Trịnh Tây Tây trước, nhưng nếu những người khác muốn dùng xe cũng không cần hỏi chú ấy, chỉ cần gọi tài xế là được.
Ba Trịnh và Trịnh Hoài ra ngoài từ sáng sớm, vừa rồi Trịnh Nghi cũng ra ngoài, mang tài xế cuối cùng theo.
Cố Duẫn bên cạnh vẫn luôn im lặng hỏi: “Em muốn đi đâu?”
Anh uể oải nói: “Anh đưa em đi.”
Thật ra Trịnh Tây Tây không ngại ra ngoài bắt taxi, dù một ngày trước đi taxi cũng bị cô xếp vào loại phương tiện xa xỉ.
Nhưng chú Lý không nghĩ như vậy, lúc nghe thấy Cố Duẫn muốn đưa Trịnh Tây Tây đi chú ấy rất vui mừng, như thể đã hoàn thành một sứ mệnh cao cả, chú ấy nhanh chóng đồng ý thay cô.
Trịnh Tây Tây về phòng cầm cặp sách của mình, Cố Duẫn cầm chìa khoá xe đi trước, mở cửa xe.
Sau khi Trịnh Tây Tây lên xe, anh vòng qua ghế lái bên kia lái xe.
“Hình như anh quên tự giới thiệu.” Hai tay Cố Duẫn đặt trên vô lăng: ”Anh là Cố Duẫn, là bạn anh trai em, em có thể gọi anh là anh trai hoặc anh Cố Duẫn.”
“…”
“Em là Trịnh Tây Tây.”
“Ừm, thắt dây an toàn vào.”
Trịnh Tây Tây thắt dây an toàn.
Trên xe có một con mèo thần tài vẫy tay, trông như làm bằng thủy tinh, hơi nhỏ, dáng vẻ ngây thơ, toàn thân sáng lấp lánh, rất bắt mắt.
Thấy Trịnh Tây Tây nhìn, Cố Duẫn lấy con mèo thần tài xuống ném vào ngực cô: “Quà cho em.”
Cố Duẫn ném đồ rất tùy ý, Trịnh Tây Tây sợ làm hỏng nó nên cô gội vàng dùng tay bắt lấy.
Cô cầm nó trong tay chơi đùa một lúc. Tai và cơ thể mèo thần tài được bao phủ bởi lớp thủy tinh màu đỏ, đôi mắt của nó giống đá hắc diệu thạch, bàn chân của con mèo cuộn tròn lại, khi Trịnh Tây Tây chạm vào, bàn chân của con mèo vẫy qua vẫy lại.
Trịnh Tây Tây chơi xong rồi, cô treo nó về chỗ cũ.
Cố Duẫn nhướng mày: “Sao vậy, không thích? Anh không hay tặng quà cho người khác.”
Trịnh Tây Tây lắc đầu, rất có chính kiến nói: “Quân tử không lấy đồ người khác thích.”
Cố Duẫn “Phụt” một tiếng, nghiêng đầu nhìn cô một cái: “Không nói nhảm, anh chưa từng thích gì.”
Trịnh Tây Tây: “?”
Trịnh Tây Tây luôn cảm thấy cô rất có thiên phú khiến người khác câm nín, bây giờ cô gặp được một người còn có thiên phú hơn cô. Nếu nói vậy, bạn học Trịnh Tây Tây đã chọn không nói nữa.
Cố Duẫn đưa cô đến nơi, lúc xuống xe, Cố Duẫn lại ném con mèo thần tài cho cô lần nữa, ném không chút khách khí. Nếu Trịnh Tây Tây không nhanh nhẹn thì có lẽ con mèo tội nghiệp đã rơi xuống đất.
Xem ra anh thật sự không thích mèo con.
Trịnh Tây Tây nhận đồ, cô cũng không muốn lấy không, nói: “Trần trong xe trống không rồi. Vậy lần sau gặp lại tôi sẽ tặng anh một món quà cảm ơn.”
“Nhanh như vậy đã nghĩ đến lần sau gặp.“ Cố Duẫn “Chậc” một tiếng: “Tùy em.”
Anh nói xong liền đạp chân ga, chiếc xe lao vút đi.
Trịnh Tây Tây: “…”
ĐƯỢC RỒI.
Anh đẹp trai anh luôn đúng.
Trịnh Tây Tây và Tằng Ngữ hẹn nhau ở con phố gần cổng miếu Thành Hoàng.
Khi cô đến Tằng Ngữ cũng vừa đi ra khỏi bến tàu điện ngầm, từ phía sau vỗ cô.
Tằng Ngữ là người phương nam, cao không đến một mét sáu, dáng người nhỏ nhắn xinh xắn, là một người tham ăn.
Hai người bắt đầu đi dạo trên phố, Tằng Ngữ nhìn thấy gì cũng muốn ăn, miệng không ngừng nhai.
Trịnh Tây Tây đi bên cạnh giúp cô ấy cầm túi.
Tằng Ngữ hơi ngại: “Tây Tây, đừng lo giúp tớ lấy đồ nữa, cậu muốn mua gì?”
Trịnh Tây Tây lắc đầu: “Tớ không có gì muốn mua cả.”
Trong lúc nói chuyện, hai người đi ngang qua một cửa hàng trang sức.
Tằng Ngữ đang định nói tiếp, nhưng bị Trịnh Tây Tây ngắt lời: “Vào xem đi.”
Lúc trước cô đã nói sẽ tặng lại quà cho Cố Duẫn, cô không thể thất hứa.
Cô nghĩ rồi, nếu muốn treo trên xe, không bằng cô thắt một nút dây bình an cho anh, nghĩa là bình an.
Nhìn qua gia thế của Cố Duẫn chắc hẳn rất giàu có, chỉ tặng một nút dây bình an cũng quá khó coi, nên cô định mua mấy viên ngọc về đan vào trong, để tăng giá trị của dây bình an.
Trịnh Tây Tây chọn, chọn được hai viên ngọc lục bảo, một trong ba thứ khiến cô có cảm giác an toàn.
Đây là lần đầu tiên Trịnh Tây Tây chi tiền mua quà cho người khác. Trước đây, sinh nhật Liễu Thành Nghiệp, Trịnh Tây Tây chỉ làm một bức tượng đất sét lấy từ địa phương, hoặc làm một vài con châu chấu cho cậu.
Chậc, Cố Duẫn có tài đức gì.
Con mèo thần tài đã được Trịnh Tây Tây đút vào túi, cô dùng tay nắm nó, nghĩ thầm:「Cục cưng, lần này thật sự mẹ đã hy sinh quá nhiều vì con.」
Con mèo thần tài toàn thân nạm đá quý giá sáu con số:?
Hai người lang thang bên ngoài đến chiều tối mới về.
Khi Trịnh Tây Tây về nhà, Trịnh phu nhân và Trịnh Nghi đang đánh dương cầm ở dưới lầu, ngón tay bay bổng, tiếng đàn du dương vang vọng khắp biệt thự, thỉnh thoảng còn có tiếng cười và lời khen của giúp việc.
Khi Trịnh Tây Tây bước vào, hiện trường sôi nổi ban đầu lập tức yên tĩnh một cách kỳ lạ.
Trịnh Nghi ngẩng đầu, lúm đồng tiền tươi như hoa: “Chị, chị có muốn đàn dương cầm không? Em dạy chị.”
Trịnh Nghi và Trịnh Tây Tây sinh cùng ngày, nhưng Trịnh Tây Tây gọi cô ấy là em gái nên cô ấy cũng gọi Trịnh Tây Tây là chị.
Trịnh Tây Tây thật sự hơi hứng thú với dương cầm, dù sao trước đây cô cũng chưa từng chơi nó.
Con người hay tò mò về những thứ mình không biết.
“Được.“ Cô đặt chiếc túi trong tay xuống, đi về phía Trịnh Nghi.
Trịnh phu nhân đứng lên, nhường ghế cho Trịnh Tây Tây.
Trịnh Nghi rất hăng hái, cuối cùng cô ấy cũng có cơ hội có thể so sánh với Trịnh Tây Tây, cô ấy lấy ra toàn bộ sự nhiệt tình, cười ngọt nào: “Chị đã từng chơi dương cầm chưa?“ Trịnh Tây Tây lắc đầu: “Chưa.“
Trịnh Nghi hơi phấn khích, bắt đầu vừa dạy vừa thể hiện kỹ năng của mình.
Mười phút sau, tất cả giúp việc vây quanh đại sảnh đều rời đi.
Không biết cô được học dương cầm chưa, nhưng rõ ràng Trịnh Tây Tây đã nắm giữ kỹ thuật giết chết âm nhạc trong thời gian ngắn.
Cô đánh ra âm thanh nửa vời chỉ khiến mọi người thấy khó chịu.
Trịnh Nghi ngồi cạnh cô sắp té xỉu.
“Chị, nếu không hôm nay học đến đây thôi.“
“Chị cảm thấy rất thú vị.” Trịnh Tây Tây nói: “Chơi lúc nữa đi.” Mười phút nữa lại trôi qua.
Trịnh Nghi suy yếu đứng dậy: “Em đi vệ sinh.“
Trịnh Tây Tây vội nói: “Em mau đi đi, đừng nhịn.”
Trịnh Nghi: “… Ừm.”
Trên đàn dương cầm có một khuông nhạc, Trịnh Tây Tây không hiểu nhạc lý, dù sao những tiết âm nhạc hồi trước đều bị giáo viên môn khác chiếm mất, trong trường cũng không có giáo viên chuyên dạy âm nhạc.
Cô mở điện thoại lên, tìm một bài hướng dẫn đàn dương cầm cho người mới, còn tìm kiếm bản《Hai con hổ》.
Trịnh Nghi đi vệ sinh xong không quay lại nữa, trong đại sảnh giờ chỉ còn một mình Trịnh Tây Tây.
Lúc Trịnh Hoài về, ở ngoài cửa anh đã nghe thấy tiếng dương cầm đứt quãng trong đại sảnh vang ra, là Trịnh Tây Tây đang chơi《Hai con hổ》rất nghiêm túc.
Thấy anh đi vào, Trịnh Tây Tây tóm được người nghe duy nhất, hỏi: “Em chơi thế nào?”
Nhìn cô gái đang ngồi trước đàn dương cầm, Trịnh Hoài cảm thấy hơi phức tạp.
Trịnh Tây Tây là em gái cùng cha cùng mẹ với anh, nhưng hai người chưa từng ở chung với nhau quá lâu. Năm nay anh đã 24 tuổi, đột nhiên xuất hiện một cô em gái, hơn nữa là một cô em gái đã thành niên nên thật sự anh không thể thân thiết gần gũi với cô.
Không phải anh ghét cô, chỉ là khi nhìn thấy cô không hiểu sao anh lại cảm thấy hơi xấu hổ.
Xuất phát từ thái độ lịch sự, nhã nhặn, Trịnh Hoài nói: “Không tệ, rất dễ nghe.”
Trịnh Tây Tây nhìn anh một cách kỳ lạ: “Em cảm thấy… Phẩm vị của anh rất đáng sợ.”
“…”
Trịnh Tây Tây vỗ tay đứng dậy, giao cho anh một trọng trách: “Lần sau lúc em tập đàn, em sẽ tìm anh làm khán giả.”
Trịnh Hoài: “…”