Trịnh Tây Tây vẫn phải suy nghĩ kỹ lắm mới dám nói như vậy với ba Trịnh.
Không nói ba Trịnh chỉ nửa tin nửa ngờ, cho dù ông ta tin thật thì ông ta cũng không dám nói ra. Trong số những người thân thiết nhất với Cố Duẫn, Trịnh Hoài là người đứng mũi chịu sào. Cố Duẫn mất thanh danh chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến Trịnh Hoài.
Trịnh Hoài là trưởng tử của Trịnh gia, vì danh dự của Trịnh Hoài, cho dù ba Trịnh tin thật thì cũng sẽ giữ kín như bưng giả vờ không biết gì.
Cho nên Trịnh Tây Tây mới dám nói bậy với ba Trịnh.
Còn chuyện ba nói với cô, bảo cô nắm chắc cơ hội, tìm cách gả cho Cố Duẫn…
Cố Duẫn thật sự rất tốt, nhưng anh chỉ coi cô là em gái, cô cũng chỉ coi anh là anh trai.
Huống chi cô vừa trưởng thành, cho dù một ngày nào đó cô sẽ yêu đương sẽ kết hôn, cô cũng hy vọng xuất phát từ ý nguyện của bản thân, không phải vì người nhà bày mưu tính kế, giống như thực hiện một nhiệm vụ để đạt được mục đích nào đó.
Bản thân Trịnh Tây Tây cũng không phải một người ngoan ngoãn nghe người khác sắp đặt.
Nhà họ Liễu vẫn luôn do mợ định đoạt, cô là một đứa trẻ không được coi trọng, không có sự hướng dẫn của người lớn, cô phải tự quyết định mọi việc, có đôi khi vì đạt được mục đích của mình, cô không thể không lấy toàn bộ tinh lực đối phó với mợ.
Đôi khi cô sẽ nói dối giống bây giờ ứng phó với ba Trịnh.
Cô biết nói dối là sai, nhưng cuộc sống đôi khi không cho phép cô là một người chỉ biết nói thật.
Hơn nữa không hiểu sao cô cảm thấy Cố Duẫn sẽ không để ý.
Cô cẩn thận ngẩng đầu lên nhìn Cố Duẫn, trong lòng thầm nghĩ, nếu anh để ý, cô có thể đến gặp ba làm sáng tỏ, cùng lắm thì bị mắng một trận, nhưng sau này sẽ phiền phức hơn chút.
Cô vừa ngẩng đầu, Cố Duẫn đã vươn tay ôm lấy cổ cô.
Trịnh Tây Tây được anh ôm vào lòng giống một chú gà con.
“Người dám bịa đặt tin đồn về anh…”
“Cỏ trên mộ cao ba thước?” Trịnh Tây Tây gian nan nói: “Anh Cố Duẫn, anh bình tĩnh chút, ba em chắc chắn sẽ giữ kín chuyện này mà, vì chuyện nhỏ này, không đáng đâu.”
Vẻ mặt của Trịnh Tây Tây thật sự quá nghiêm túc làm Cố Duẫn dở khóc dở cười: “Em gái, đây là xã hội được cai trị bởi luật pháp, em dốc sạch nước trong đầu đi.”
Ngay từ đầu Cố Duẫn đã không thèm quan tâm đến tin đồn, vừa nãy anh nói vậy chỉ cố tình muốn dọa Trịnh Tây Tây chút thôi. Nếu anh là người để ý đến những lời bóng gió đó thì bây giờ anh đã không thích gì làm đấy rồi.
Anh buông cô ra, bất lực nói: “Lần trước Đỗ Phong bịa đặt tin đồn, bây giờ cậu ta vẫn sống rất tốt.”
Khi đó Cố Duẫn học lớp 10, học cùng lớp Đỗ Phong, mặc dù hai người biết tên đối phương, cũng gặp rồi nhưng không tiếp xúc nhiều.
Đỗ Phong thích một nữ sinh học lớp 8, theo đuổi được một tuần thì phát hiện đối phương thích Cố Duẫn, vì thế ngày nào cậu ta cũng tung tin đồn về Cố Duẫn ở trường.
Đúng lúc Cố Duẫn thấy rất khó chịu vì bị người khác tỏ tình, Đỗ Phong làm loạn như vậy vừa hay anh là người ở giữa, cuộc sống yên tĩnh hơn. Trong niềm vui sướng anh đã mời Đỗ Phong ăn cơm.
Lúc đó Đỗ Phong kích động đến mức mặt mũi tái nhợt, ngày hôm sau cậu ta đã đi làm rõ tin đồn.
Cố Duẫn không còn cách nào đành phải mời cậu ta ăn một bữa cơm nữa, kêu cậu ta tiếp tục tung tin đồn. Sau ba năm, Đỗ Phong không tán đổ nữ sinh đó nhưng lại trở thành bạn với Cố Duẫn.
Đối với sự phát triển như vậy, thật ra Trịnh Tây Tây không ngạc nhiên lắm.
Cố Duẫn nhìn có vẻ khó gần, độc miệng nhưng nếu thật sự ở cùng anh sẽ phát hiện anh là người ngoài mặt toàn nói mấy lời đáng ghét nhưng thật ra anh là người rất dịu dàng, không ghi thù, cũng không tính toán chi li.
Chẳng sợ anh hay nói chuyện khó nghe nhưng bọn Trịnh Hoài và Trần Minh Viễn vẫn luôn vui vẻ chơi với anh.
“Chiều anh phải về.” Cố Duẫn đút hai tay vào túi quần, tư thế thoải mái: “Chiều em muốn ở lại Trịnh gia hay muốn về cùng anh.”
Đây rõ ràng là một câu hỏi phụ.
Trịnh Tây Tây chạy như bay vào phòng: “Em đi lấy cặp sách.”
Có chút dáng vẻ hoạt bát của thiếu nữ.
Cố Duẫn đứng yên tại chỗ, cười nhẹ.
Đồ của Trịnh Tây Tây lúc đó đã được để trên xe, nhưng tài xế mang về, giúp việc đặt chúng vào phòng.
Cô lên lầu lấy cặp sách, mở ra kiểm tra những thứ trong cặp.
Cô không mang nhiều thứ về, hai quyển sách, sách bài tập và một cặp tai nghe. Cô cầm đi ra, vừa đi đến cầu thang thì thấy Cố Duẫn đang ở dưới lầu.
Cố Duẫn đang ngồi dưới lầu uống trà đợi cô, dường như nhận ra ánh mắt của cô, Cố Duẫn ngẩng đầu lên nhìn, cong môi cười nhẹ với cô.
Trịnh Tây Tây đang ôm cặp sách, tâm trạng hơi lo lắng của cô đột nhiên được thả lỏng.
Rõ ràng cô và Cố Duẫn mới quen nhau chưa đến nửa tháng, nhưng mỗi lần nhìn thấy anh luôn có thể mang lại cảm giác an toàn cho cô.
Cô không biết có phải anh chỉ nhất thời hứng thú không, cô cũng cảm thấy mình không nên quá ỷ lại vào anh, nhưng… cô tham lam hơi ấm này.
Trịnh Tây Tây từ trên lầu đi xuống, Cố Duẫn cũng đứng lên.
“Cháu đưa Tây Tây đi.” Anh lấy quai đeo cặp sách của Trịnh Tây Tây cầm trên tay: “Chú yên tâm, cháu sẽ đối đãi với Tây Tây như em gái ruột, sẽ không bạc đãi em ấy. Sau này nếu Tây Tây thiếu một sợi tóc, cháu sẽ đến đây nhận lỗi.”
Trịnh Tây Tây không nhịn được lén đá anh một cái.
Anh nói gì thế, tóc cô dài như thế, lại đang học vật lý, sau này không rụng sợi tóc nào mới lạ.
Cố Duẫn cười nhẹ một tiếng.
Ba Trịnh chỉ hy vọng Trịnh Tây Tây và Cố Duẫn có thể thân thiết hơn, tốt nhất có thể cùng nhau điền tên trong sổ hộ khẩu, đương nhiên sẽ không nói gì.
Trịnh phu nhân cũng không phải người không hiểu gì, thấy phản ứng của ba Trịnh, biết ông ta đang tính toán điều gì nên bà ta cũng không nói gì cả.
Nhưng Trịnh Hoài nghe xong câu cuối anh nói anh ấy lại nghĩ nhiều hơn.
Anh ấy không biết chuyện xem bói có thật không, nhưng anh ấy biết trước khi qua đời mẹ Cố Duẫn mang thai, nếu không phải tai nạn bất ngờ xảy ra, có lẽ Cố Duẫn sẽ có em trai hoặc em gái.
Bây giờ anh hợp Trịnh Tây Tây, nói không chừng có thể bù đắp sự tiếc nuối trong lòng anh, đây cũng coi như chuyện tốt.
Sau khi lên xe, Trịnh Tây Tây hỏi: “Chuyện xem bói là giả hả?”
“Khi anh còn nhỏ có người xem cho anh một quẻ.” Cố Duẫn thản nhiên nói: “Nói số anh vất vả, muốn anh mua ngọc bội ông ta khai quang.”
“Sau đó thì sao?” Trịnh Tây Tây hỏi.
Cố Duẫn “Hừ” một tiếng: “Giả danh lừa bịp thôi.”
Người càng giàu càng cao quý thì càng tin vào những thứ tâm linh đó, muốn làm mọi cách để giữ lại sự thịnh vượng trước mắt. Ba Cố Duẫn thật sự đã mua cho anh một viên ngọc bội bình an để đeo, nhưng tất nhiên nó không có tác dụng.
Hầu hết các tai họa trên đời là do con người tạo ra, đeo ngọc bội là vô ích.
Hai người rời khỏi Trịnh gia, Cố Duẫn lái xe, khi đi ngang qua trung tâm thương mại, anh dừng xe lại: “Chúng ta vào mua ít đồ.”
Trịnh Tây Tây xuống xe theo anh.
Đây là một trung tâm thương mại lớn, lượng khách cũng nhiều, từ tầng một đến tầng hai có một siêu thị hai tầng lớn, tầng một có các quầy trang= sức và đồ xa xỉ, bên trên còn rất nhiều tầng.
Hai người đi đến siêu thị lớn ở tầng một trước.
Cố Duẫn đẩy xe truyền thụ kinh nghiệm cho Trịnh Tây Tây: “Thích cái gì thì cứ lấy, không biết lấy cái nào thì chọn cái đắt nhất, nếu đắt ngang nhau thì chọn cái đẹp, nếu đẹp như nhau thì mua tất.”
“…”
Cố Duẫn đẩy xe đi về phía trước, đi lấy sữa trước, mua cho Trịnh Tây Tây, vị dâu tây.
Đi ngang qua khu vực gấu bông, anh hỏi Trịnh Tây Tây: “Muốn mua gấu bông không?”
Cố Duẫn tự hỏi tự đáp: “Mấy bạn nhỏ 18 tuổi đều muốn mua.”
“Anh nhớ em thích mấy thứ sáng lấp lánh.” Cố Duẫn đang nói về con mèo thần tài Trịnh Tây Tây lấy của anh.
Cố Duẫn, người tự cho rằng mình hiểu gu thẩm mỹ của Trịnh Tây Tây đã giúp cô chọn một đống đủ gấu bông đầy màu sắc, suýt chút nữa làm lóa mắt Trịnh Tây Tây.
Trịnh Tây Tây tự mình động thủ, cuối cùng cũng cứu được đôi mắt của hai người.
Đi ngang qua khu điện tử, Cố Duẫn nói: “Muốn mua tai nghe không… Cái này chất lượng âm thanh tốt, có thể mua.”
“Em thích nghe tai nghe không? Loại tai nghe này anh dùng rồi, chất lượng âm thanh rất tốt, hơn nữa lại dễ mang đi, em có thể mang đến trường học…”
Đi ngang qua khu đồ chơi, Cố Duẫn cầm một khẩu súng đồ chơi có hình thù khoang trương, kỳ lạ, lên nòng bắt Trịnh Tây Tây một phát, khẩu súng lập tức phát ra tiếng “Cạc cạc cạc” khiến Cố Duẫn giật mình.
Trịnh Tây Tây cười to: “… Ha ha ha.”
Cố Duẫn bỏ khẩu súng vào xe: “Được, em gái thích thì chắc chắn phải mua.”
Trịnh Tây Tây: “…”
Khi hai người rời khỏi siêu thị, xe đẩy đầy ắp toàn đồ linh tinh.
Trịnh Tây Tây thật bội phục: “Anh Cố Duẫn, anh không hay đi siêu thị đúng không?”
Nếu không chỉ sợ nhà kho trong nhà đã chất đầy đồ linh tinh.
Cố Duẫn vẫn khiêm tốn nói: “Vẫn ổn.”
“…”
Siêu thị có dịch vụ giao hàng tận nơi, Cố Duẫn đưa yêu cầu hỏa tốc, hai người về đến nhà không bao lâu thì đồ đã được giao tới.
Nhìn đống đồ chất đống trước cửa, Trịnh Tây Tây cảm thấy hơi đau đầu.
Đại thiếu gia như Cố Duẫn nhìn là biết không biết thu dọn đồ đạc, Trịnh Tây Tây lập tức gánh vác trọng trách nặng nề này, nếu không Cố Duẫn mà nổi hứng thì không biết trong nhà sẽ loạn thành thế nào.
Trịnh Tây Tây đi đến, phân loại mọi thứ sau đó tìm chỗ để chúng vào.
Có quá nhiều đồ, Trịnh Tây Tây chạy lên chạy xuống, chạy trái chạy phải.
Nếu quay video ở chế độ nhanh thì có thể thấy hình bóng Trịnh Tây Tây chạy tới chạy lui trong nhà, ngược xuôi gần nửa tiếng cuối cùng cô cũng thu dọn đồ đạc xong xuôi.
Trịnh Tây Tây ngã xuống ghế sô pha.
Cố Duẫn vào phòng làm việc nghe điện thoại, sau đó ở trong phòng làm việc một lúc mới đi ra, sau khi đi ra thì phát hiện mọi thứ đã được sắp xếp xong xuôi.
“Em dọn hết rồi?” Cố Duẫn hỏi.
Trịnh Tây Tây ôm gối, không còn sức gật đầu: “Ừm, rất mệt.”
“Tây Tây, nhà có giúp việc.” Cố Duẫn nói: “Cứ để đồ ở đó là được, sẽ có người đến thu dọn.”
Cố Duẫn không thích có người trong nhà, ngoại trừ giúp việc cố định thời gian đến quét dọn thì những lúc khác giúp việc sẽ không xuất hiện, nhưng đối phương ở căn nhà nhỏ phía sau, có yêu cầu gì cứ bấm chuông là họ sẽ đến nhưng Trịnh Tây Tây không biết điều này.
Nghĩ đến thành quả làm việc nửa tiếng của mình, Trịnh Tây Tây ủ rũ nói: “Sao anh không nói sớm.”
“Là lỗi của anh.” Cố Duẫn cười nói: “Anh quên mất bây giờ trong nhà có thêm một cô ốc sên.”
Trong đầu Cố Duẫn đột nhiên xuất hiện hình ảnh Trịnh Tây Tây xoay tới xoay lui xếp dọn đồ đạc như con lật đật, anh cười rất vui vẻ.
Mặc dù Trịnh Tây Tây không biết anh đang cười cái gì, nhưng cô luôn cảm thấy anh đang nghĩ chuyện xấu, cô ném một cái gối qua: “Không được cười, nếu anh cười nữa, tình anh em plastic của chúng ta sẽ tan vỡ.”
Cuối cùng Cố Duẫn cũng nhịn cười, an ủi cô: “Không sao, anh có thể đi mua keo dán siêu dính, dính một cái là chặt.”
“…”
~
Tin tức Cố Duẫn đến Trịnh gia đưa Trịnh Tây Tây đi lan truyền chóng mặt.
Lúc đầu có mấy tin tức đáng tin cậy truyền ra.
Có người nói, hôm sinh nhật Từ Hưng Châu, sau khi tất cả mọi người rời đi, bọn họ thấy Cố Duẫn đến đón Trịnh Tây Tây.
Có người nói, cuối tuần Cố Duẫn đến Trịnh gia từ sáng sớm, còn mang theo rất nhiều quà cáp, điều này là bạn bè Trịnh phu nhân làm chứng.
Có người còn nói, cô ấy đi mua sắm với bạn, nhìn thấy Cố Duẫn và Trịnh Tây Tây ở bãi đỗ xe, hai người vừa nói vừa cười.
Nhưng tin tức lan truyền thì dần dần thay đổi.
Có người nói Cố Duẫn và Trịnh Tây Tây đã quen nhau từ lâu, rất lâu trước kia, Cố Duẫn đến vùng quê chơi bị lạc, Trịnh Tây Tây đưa anh về chăm sóc, lúc này Cố Duẫn mới ưu ái với cô như vậy.
Có người nói, Trịnh Tây Tây có tướng vượng phu⁽¹⁾, có phúc tướng, Cố Duẫn nhắm vào điểm này.
⁽¹⁾ Tướng phụ nữ “Vượng phu ích tử” là quý nhân của chồng
…
Đủ loại đồn đãi linh tinh, nhưng hầu hết mọi người vẫn nghi ngờ về tin tức này.
Cố Duẫn thế hệ trẻ có giá trị con người cao nhất Văn Thành, ai mà không muốn có quan hệ với anh.
Mẹ Cố Duẫn qua đời khi anh còn nhỏ, trước khi mất bà đã lập di chúc, sau khi qua đời toàn bộ tài sản của bà đều để lại cho Cố Duẫn. Trước khi kết hôn bà là thiên kim duy nhất của Đoạn gia, của hồi môn kếch xù năm đó khiến ai cũng phải đỏ mắt ghen tị, đó là một số tiền rất lớn.
Sau đó, để an ủi Đoạn gia mất con gái, Cố lão gia đã bỏ qua con trai mà trực tiếp chuyển toàn bộ tài sản của mình cho cháu trai là Cố Duẫn, chỉ chờ anh đủ tuổi.
Hiện giờ Cố Duẫn đã học xong về nước, đế chế kinh doanh khổng lồ Cố Thị giống như viên gạch vàng đặt dưới lòng bàn chân anh, chỉ chờ anh bước lên.
Anh vừa về nước không lâu, có rất nhiều người có ý muốn tiếp cận, kéo gần khoảng cách với anh, nếu không đợi đến lúc anh lớn thêm mấy tuổi nữa thì sẽ không có cơ hội.
Nhưng cho dù mọi người có cố ý tiếp cận cũng không có cách.
Cố Duẫn là người rất ít khi tỏ ra lạnh lùng, thậm chí anh còn hay cười, nhưng bất kỳ ai từng đứng gần anh đều biết Cố Duẫn có khí chất mạnh mẽ đến mức nào, cho dù một giây trước anh vẫn cười nhưng đôi mắt hơi híp lại là khiến mọi người cảm thấy bị núi Thái Sơn đè lên, đổ mồ hôi nhễ nhại.
Anh còn độc miệng, cái gì cũng dám nói.
Nếu không có trái tim sắt đá thì rất ít người dám đứng cạnh anh.
Những tin đồn vớ vẩn bên ngoài không truyền đến tai Trịnh Tây Tây.
Cô đang ngồi trên ghế, nhà tạo mẫu đang cầm kéo cắt tóc cho cô.
Lần cuối Trịnh Tây Tây cắt tóc là hơn nửa năm trước, tóc cô vừa dày vừa đen hơi xoăn, đặt ở trên tay giống tấm vải lụa thượng hạng.
Nhà tạo mẫu tiếc tóc của cô nên chỉ tỉa qua phần đuôi tóc, thoa kem gel dưỡng tóc rồi tạo kiểu xinh xắn bằng kẹp tóc trang trí.
“Được rồi.”
Cố Duẫn đang ngồi trên ghế sô pha cách đó không xa đọc tạp chí, anh nghe vậy thì ngẩng đầu, đúng lúc đối diện ánh mắt dò hỏi của Trịnh Tây Tây.
Đường nét trên khuôn mặt Trịnh Tây Tây rất đẹp, nhà tạo mẫu đã vén toàn bộ tóc hai bên mai lên để lộ đường nét tinh xảo trên mặt cô.
Cô mặc một chiếc váy sẫm cùng màu với quần áo của Cố Duẫn, trên cổ đeo một chiếc vòng cổ yêu tinh màu xanh ngọc của nhãn hiệu trang sức nổi tiếng G. Cô có vòng eo thon nhỏ, đôi chân thon dài thẳng tắp, con ngươi trong veo sáng ngời đầy mong đợi và nghi hoặc.
Cố Duẫn nhìn cô chằm chằm một lúc mới rời đi, anh đứng dậy nói: “Không tồi.”
Trịnh Tây Tây nhẹ nhàng thở ra, Cố Duẫn đưa tay để Trịnh Tây Tây khoác: “Đi thôi em gái.”
Tối nay có một bữa tiệc từ thiện, người phụ trách là bạn gái tương lai của Đỗ Phong, cũng là bạn cùng trường cấp ba của bọn họ, tên An Văn Xu.
Đỗ Phong theo đuổi cô ấy lúc học cấp ba, không tán đổ, sau khi tốt nghiệp hai người mất liên lạc. Sau đó hai người gặp lại, Đỗ Phong thử theo đuổi lần nữa, nghe nói An Văn Xu đã nới lỏng cảnh giác, chắc hẳn sẽ sớm thành đôi.
Nhà An Văn Xu kinh doanh đồ trang sức, nhưng sau khi tốt nghiệp cô ấy không về nhà làm việc mà đến làm việc ở một tổ chức từ thiện. Tiệc từ thiện lần này là do cô ấy phụ trách.
An Văn Xu có mạng lưới quan hệ rộng rãi, vì mặt mũi của cô ấy nên hôm nay có không ít người nổi tiếng đến, rất nhiều phóng viên truyền thông và minh tinh cũng đến khiến khung cảnh rất hoành tráng.
Cố Duẫn rất ít khi tham dự những dịp công khai như này, nhưng An Văn Xu gửi thiệp mời cho anh, vì mặt mũi Đỗ Phong nên anh không thể không đến đây một chuyến, Trịnh Tây Tây bị anh kéo đến làm bạn nữ.
Từ Hưng Châu là em họ Đỗ Phong, Đỗ Phong muốn đến giúp nên Từ Hưng Châu cũng đến từ sớm.
Những người bạn xung quanh cậu ta đang thảo luận tin đồn về Trịnh Tây Tây.
“Hưng Châu, có phải cậu biết gì không? Nghe nói hôm sinh nhật cậu, Cố Duẫn đến đón Trịnh Tây Tây, có thật không?”
Từ Hưng Châu gật đầu, cau mày không muốn thảo luận đề tài này.
“Vậy Trịnh Tây Tây có cái gì với Cố Duẫn không? Hôm nay tôi nghe thấy mọi người nói có tin đồn Cố Duẫn đến Trịnh gia đưa Trịnh Tây Tây đi, tình huống thế nào?”
“Tôi cũng nghe nói, hình như bát tự hai người tương hợp, ở dưới một mái nhà có thể tránh được tai họa.”
“Nói nhảm rồi.” Có người trợn mắt: “Nhưng Hưng Châu quyết định rất đúng, người đẹp có rất nhiều, đắc tội với Cố Duẫn mới không được.”
Hôm trước Từ Hưng Châu mới vừa khoác lác nói sẽ tán đổ Trịnh Tây Tây, mọi người đang đợi kết quả, nhưng Từ Hưng Châu nói thẳng cậu ta bỏ cuộc.
Bọn họ cũng cảm thấy kỳ lạ, Từ Hưng Châu đổi nhiều bạn gái như vậy, hoa khôi lớp, hoa khôi trường đều có, cậu ta chưa từng bỏ cuộc giữa chừng, cho dù không thích cũng phải tán đổ rồi chia tay.
Nếu Trịnh Tây Tây thật sự có quan hệ với Cố Duẫn, thà bỏ cuộc còn hơn. Nếu không, chẳng phải cậu ta vô duyên vô cớ đắc tội với Cố Duẫn sao?
Từ Hưng Châu lại cau mày, không nói gì.
Cậu ta theo đuổi Trịnh Tây Tây vì cô đẹp, nhưng cậu ta không biết có phải thứ mình không có được nên thấy luyến tiếc không. Hôm qua bọn họ ra ngoài chơi, còn rủ nhiều cô gái đi cùng, trong đó không thiếu những cô gái xinh đẹp, nhưng Từ Hưng Châu không để ý đến ai, ngược lại cậu ta luôn nhớ đến Trịnh Tây Tây.
Không đẹp bằng cô, không lạnh lùng bằng cô, lạnh lùng thì lại không tươi tắn bằng cô.
Trịnh Tây Tây là một người rất mâu thuẫn, cô có thể vừa nói vừa cười với đối phương, cũng kể chuyện cười và nói đùa, nhưng không hiểu sao lại khiến người ta cảm thấy cô lạnh lùng, khó gần.
Ngoài nhóm người này ra, những nơi khác trong đại sảnh cũng có không ít người đang bàn tán chuyện này, nhưng ai cũng biết Cố Duẫn là người khó gần, mọi người phần lớn coi đó là trò cười, không ai tin.
Trước khi tiệc tối bắt đầu, Cố Duẫn và Trịnh Tây Tây cuối cùng cũng đến.