- Paul, bên cậu có dấu vết gì không?
Tách ra tìm kiếm xung quanh không có kết quả, hai kẻ theo dõi mới tụ họp lại.
- Không có! Chết tiệt! Một người làm sao đột nhiên biến mất được hả Alline?
Tay điều tra viên tên Paul nén giận, trầm giọng nói.
- Sao tôi biết được, người vừa vào chỗ rẽ đã biến mất, cậu cũng thấy còn gì.
Alline chỉ biết bất lực thở dài.
- Có khi nào hắn về khách sạn rồi không? - Paul đăm chiêu.
- Có khả năng, hay chúng ta quay lại khách sạn hỏi nhân viên?
- Cũng được, nhưng nếu không tìm được, chúng ta ăn nói với Roslin đại nhân thế nào đây?
- Đừng lo lắng quá, chúng ta chỉ nhất thời bất cẩn mà thôi, chỉ cần hắn vẫn ở lại khách sạn, thì chúng ta hãy còn cơ hội.
- Đành vậy! Chúng ta kiểm tra khách sạn trước, rồi quyết định sau vậy.
Hai người bàn bạc xong, vội vã quay lưng bỏ đi.
Roslin? Ai vậy?
Chillion tà tà bước ra từ góc khuất, đăm chiêu nhìn hai bóng lưng kia rồi cũng đuổi theo.
Kẻ đó là ai anh không biết, nhưng có lẽ hai người này có câu trả lời.
Hai điều tra viên gấp rút quay lại khách sạn Golden Rose.
Đáng tiếc, nhân viên ở đó thông báo, mục tiêu của họ vẫn chưa quay lại.
Chờ mong như vậy, cuối cùng chỉ nhận được thất vọng tràn trề.
- Paul, cậu nghĩ chúng ta có nên báo cáo lại cho Roslin đại nhân không? - Alline nói.
Paul phiền não đi qua đi lại.
- Không được, cả chuyện nhỏ này cũng làm không xong, Roslin đại nhân còn cần chúng ta làm gì?
- Nhưng nếu ngài ấy hỏi thì sao? - Alline nhăn mày lo lắng. - Thất trách và lừa gạt, tội sau nặng hơn tội trước đấy.
Paul chống eo nhìn trời, thở hắt ra một hơi rồi nói với Alline.
- Cậu nói cũng có lý, Roslin đại nhân đang ở đâu?
- Quay về phủ của Tứ hoàng tử rồi chăng?
- Đi, chúng ta đến phủ Tứ hoàng tử, - Paul vỗ vai Alline. - Tương lai của chúng ta nằm cả trong tay Tứ hoàng tử, không thể để Roslin đại nhân thất vọng được.
Alline gật gù tán thành.
Cuộc sống là một ván bài. Duy trì trung lập, hay thả tay liều mạng, chỉ là một lựa chọn mà thôi.
Con người nắm chặt lựa chọn ấy trong tay.
Để sau cùng, thả xuống nâng lên, theo lý tưởng của chính mình.
Bóng lưng của hai điều tra viên biến khỏi tầm mắt của Chillion. Lần này, anh không đuổi theo.
Anh đã có thứ mình cần rồi.
Tứ hoàng tử, Roslin.
Lẽ nào là hậu quả từ cái chết của Ambofen?
Đây là mấu chốt duy nhất anh nghĩ đến.
Một người chết có thể dẫn đền phiền phức lớn như vậy, xem ra địa vị của Ambofen trong lòng Tứ hoàng tử không nhỏ.
Không ngờ vũng nước vương đô này càng ngày càng đục. Vì tranh cướp vương vị, Tứ hoàng tử sẵn sàng cấu kết với Điêu phúc liêu nha.
Chẳng lẽ gã không sợ sự tình bại lộ, phải nhận sự phán xét trừng phạt từ Quang huy thành đường và Thiên bình thẩm phán sao?
Quyền thế, quả nhiên là trái táo ngọt ngào đầy độc dược.
Xem lại thời gian, thì giờ hẹn với dược sĩ nhỏ tuổi kia cũng sắp đến rồi. Mong là cô ta có thể mang đến tin tốt.
-
- Điện hạ, hành động gần đây của Tứ hoàng tử dường như có bất lợi với ngài.
- Bất lợi?
- Vâng, có lẽ lễ hội ở Học viện hoàng gia sẽ là mở đầu trọng đại. - Bervon cung kính nói.
- Ha ha... - Sasso cười nhạt. - Ngươi cho rằng hành động của đứa nhỏ kia có thể giấu được ai chứ?
- Điện hạ, chẳng lẽ ngài đã có đối sách?
- Không, - Sasso nói. - Chúng ta chỉ cần án binh bất động là được rồi.
- Điện hạ! - Bervon lộ rõ vẻ bất an. - Nếu Tứ hoàng tử đạt được mục đích thì sao?
- Bervon, ngươi theo ta ba nhiêu năm rồi? - Sasso bỗng nhiên chuyển chủ đề.
- Từ thời cha tôi đến giờ, đã ba mươi năm rồi.
- Vậy ngươi biết không? - Sasso thở dài. - Phụ vương đã trụ vững ở vị trí này mấy chục năm, không ai rõ tình hình vương đô hơn người cả. Ta e đứa em trai kia của ta cũng không được quả ngọt gì đâu.
Bervin nửa hiểu nửa không câu trả lời đầy thâm ý của đại hoảng tử, chỉ là trong lòng lão vẫn ẩn ẩn bất an.
- Nhưng...
- Bervin, - Sasso ngắt lời sầu lo của Bervin. - Người có triển vọng ngồi vào vương bị nhất là ta cũng bị áp chế hơn mười năm. Ngươi cho rằng ta chưa từng có ý nghĩ mạo hiểm sao?
Sasso cười bất đắc dĩ trước khi Bervin kịp nói thêm.
- Nói thật, chúng ta không kiểm soát được binh đoàn có khả năng đảo chính nhất đâu. Ngươi cho rằng hai binh đoàn mạnh nhất của vương đô có thể nằm trong tay ta sao?
Bervin chưa từng nghĩ có thể nghe được những lời thật lòng của Đại hoàng tử.
Lão thực sự rất sợ hãi.
Nhưng nghĩ cho kỹ thì, sự e dè của Đại hoàng tử với quốc vương không chỉ mới tồn tại ngày một ngày hai.
- Lần này đứa em kia của ta có thể ngã rất đau.
Sasso nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ, tự cười đầy thỏa mãn.
Thứ của người chỉ có thể nằm trong tay người. Người không muốn đưa ra, ai cũng không cướp được.
Sasso tự cảm thán trong lòng.
- Gọi Norvin tới đây, ta cần hắn làm vài việc.
-
- Cô hay đi mua đồ một mình à?
Phố Clyna là trung tâm trao đổi dược liệu lớn nhất vương đô. Winnie đang bàn bạc giá cả với thương nhân dược liệu, thì nghe thấy giọng nói vang lên từ phía sau.
Winnie giật mình quay đầu nhìn lại, không có ai.
- Ở đây.
Giọng nói của Chillion vang lên ngay bên cạnh.
- Hả? - Winnie quay sang, ngạc nhiên nói. - Sao lại là ngài?
- Sao không thể là ta?
Chillion làm bộ đang quan sát mớ dược liệu được bầy trong quầy hàng.
- Sao ngài tìm được tôi?
- Trên đường đến Hiệp hội luyện kim thì thấy, nên đi theo. - Chillion trả lời. - Ta nghĩ đây không phải chỗ nói chuyện.
- Chú Kurro, chú cứ gửi dược liệu cháu đặt vào Hiệp hội luyện kim nhé. Cháu sẽ gửi tiền khi hàng đến.
Winnie vội vàng nói nhanh với thương nhân dược liệu, rồi theo Chillion rời đi.
- Hả? Chẳng lẽ thiếu niên này chính là kim chủ mới của Winnie sao?
Kurro nhìn hai người sóng vai rời đi, vừa nghĩ vừa cười khà khà.
Ông không thể không tò mò. Mấy hôm trước, Winnie đến gặp ông, hào phóng bỏ ra rất nhiều tiền mua dược liệu. Nghe khẩu khí của con bé, thì lại được tên ngốc nào đó cống tiền cho rồi.
Có điều, vị thiếu niên này có vẻ quá phóng túng, không biết Winnie có chịu được không đây.
Kurro cười trộm.
Trà quán yên tĩnh.
- Thuốc của ta thế nào rồi?
Hai người an vị ngồi xuống, Chillion đã trực tiếp hỏi.
- Cái này... - Nhắc đến thuốc, Winnie có vẻ hơi áy náy. - Thí nghiệm vẫn chưa thành công.
- Vậy là có hay không?
- Không phải không có, - Winnie ngần ngừ. - Có một ít hàng thứ phẩm. Tác dụng hơi kém, nhưng miễn cưỡng có thể làm chậm quá trình ăn mòn.
Chillion hài lòng gật đầu.
- Lát nữa về mang đến cho ta.
- Vâng. - Winnie dè dặt. - Chỉ là mấy lọ thứ phẩm đó có thể có tác dụng phụ.
- Tác dụng phụ? - Chillion chau mày. - Tác dụng phụ gì?
Nhắc đến tác dụng phụ của thuốc, Winnie cuốn tóc trên ngón tay, ngượng ngịu nói.
- Bởi vì trong thuốc có hơi nhiều cỏ lị lam, nên...
- Vấn đề với hệ tiêu hóa à?
- Ngài biết?
- Thời gian bao lâu?
- Đại khái... - Winnie đỏ mặt, ấp úng nói. - Sẽ rất lâu.
Chillion trầm mặc.
- Cầm hết đến đi.
- Ngài muốn lấy thật à?
- Thí nghiệm cần bao lâu nữa mới thành công?
- Khoảng tuần sau, tôi đã có đủ kinh nghiệm rồi.
- Gần đây có người lạ nào đến tìm cô không?
- Ồ... - Winnie lộ rõ vẻ kinh ngạc. - Ngài biết?
- Mong cô không để lộ bí mật gì.
Chillion chăm chú nhìn Winnie.
- Không có...
Winnie vội xua tay giải thích.
- Đúng là có mấy điều tra viên của phòng điều tra từ cục cảnh vệ vương đo, nhưng tôi không nhắc gì đến ngài cả.
- Mục đích của họ là gì?
- Họ chỉ hỏi gần đây có người khả nghi nào đến tìm dược sỹ để trị liệu hay không thôi. Nếu phát hiện thì phải báo cáo ngay cho họ.
Winnie đàng hoàng nói, ánh mắt nhìn Chillion cũng thêm mấy phần hiếu kỳ.
Truy tìm từng manh mối khả thi, cái đám này đúng là dai như đỉa.
Chillion lắc đầu, nói với thiếu nữ.
- Cô nên thấy may mắn vì chưa nói ra chuyện này.
- Đương nhiên. - Winnie cúi đầu. - Dù sao đây cũng là điều kiện của ngày.
Nếu ta dám nói ra, ngươi không giết ta mới lạ.
Winnie hơi ngẩng đầu, liếc nhìn gương mặt băng lãnh kia, trái tim không khỏi run rẩy.
Ngươi tuyệt đối sẽ giết ta.
- Đi lấy thuốc đi, lát nữa ta còn có việc.
- Mà...
- Còn chuyện gì sao?
- Chỉ là... chi phí thí nghiệm không đủ dùng.
Chillion nhìn Winnie núp trong áo choàng rộng, thoải mái lấy trong nhẫn không gian một túi ginnar.
- Tiền thí nghiệm xem ra không ít.
- Xin lỗi.
Winnie xấu hổ, duỗi tay cầm lấy túi tiền.
Hừ! Đây chính là cái giá dám bắt nạt ta!
Chút ginnar ấy coi như là phí an ủi đi.
Winnie nghĩ vậy.
Hi vọng đống thuốc hỏng kia có thể mang lại chút hồi ức kinh hoàng cho ngươi.