Trong giây phút căng thẳng cô nghĩ Alent tốt như vậy đối xử với cô rất tốt, anh như người anh thứ hai của cô vậy, cô không thể liên lụy đến anh được. Nên cô đã đưa ra quyết định cuối cùng đó là nhân lúc hai người đang dồn sự chú ý vào đối phương mà bỏ qua cô, cô nên chuồn là thượng sách. Cô không biết mình có thể trốn tránh bao lâu, nhưng trốn được lúc nào hay lúc đấy. Cô nhân lúc hai người đang hằn học nhìn nhau, lén giật tay ra rồi chạy một mạch tiện để lại một câu:
- Xin lỗi! Tôi có việc gấp.
Lời cô vừa cất thì đã không thấy bóng dáng cô đâu rồi. Alent và học viên thì ngơ ngác, còn Kiteran thì tức giận nghiến răng gầm lên:
- Arina! Con nhỏ chết tiệt! Đứng lại mau! Tôi mà bắt được cô thì cô chết chắc!
Nói xong cậu cũng nhanh chân đuổi theo. Cô thì xúc động cảm thấy bản thân mình thật tốt khi hi sinh bản thân chạy trốn để không liên lụy đến Alent. Nhưng khi nghe tiếng quát vang vọng của Kiteran, mặt cô liền tái mét, cô không ngờ cậu ta lại dai đến vậy. Cô chạy bán sống bán chết về phía khu rừng, chạy được đoạn ngoảnh mặt lại không thấy ai đuổi theo cô mới yên tâm dừng lại để thở:
- Mệt chết chị rồi! Chắc an toàn rồi! Cậu ta đúng là thù dai như đỉa mà.
Cô lại gần một gốc cây ngồi xuống, khu rừng này vào ban ngày khá an toàn vì hầu như linh vật chỉ hoạt động vào buổi tối. Vừa đặt mông xuống cô đã nghe thấy tiếng Kiteran:
- Arina! Cô cút ra đây ngay cho tôi! Nếu không cô chết chắc rồi!
Cô luống cuống không biết trốn đi đâu thì bỗng một bàn tay kéo cô lại một bụi cây rồi ấn cô ngồi xuống. Cô hốt hoảng định hét lên thì lại có một bàn tay bịt mồm cô ra dấu hiệu:
- Suỵt! Là tôi đây! Renolfer!
Lúc này cô mới bình tĩnh nhìn lại, là anh ta, cũng đúng anh ta học cùng trường với cô mà nên tất nhiên có tham gia buổi thực hành này rồi. Rột! Roạt! Tiếng bước chân của Kiteran đang từ từ lại gần. Tim cô đập liên hồi, tay nắm chặt lấy áo của Renolfer không dám nhúc nhích. Lúc này cô và Renolfer rất gần nhau, hơi thở của anh phả gần tai cô khiến cô có chút ngứa ngáy muốn dịch người ra nhưng anh ôm cô khá chặt khiến cô không nhúc nhích được. Một lúc sau vẫn không tìm thấy cô, Kiteran mới tức giận bỏ đi. Cô thở phào nhẹ nhõm, định nhích người ra xa nhưng cô không cử động được, Renolfer vẫn ôm chặt lấy cô. Cô ngượng ngùng nói:
- Renol! Anh có thể buông tôi ra được rồi.
Lúc này Renol mới nhận thức được tình cảnh nhanh chóng buông cô ra, ngại ngùng gãi đầu nói:
- Xin lỗi! Thất lễ rồi!
Nhìn hành động của anh cô không nhịn được bật cười nói:
- Không sao! Cảm ơn anh đã giúp tôi! Chắc hẳn anh cũng căng thẳng khi gặp người có giai cấp cao hơn mình. Nếu để cậu ta phát hiện ra thì cả tôi và anh đều chết chắc rồi.
Anh không nói gì chỉ mỉm cười nhẹ. Cô lần này mới quan sát kĩ được anh. Khuôn mặt anh rất đẹp trai lại có vẻ ấm áp, thân hình nhìn có vẻ yếu đuối nhưng vừa rồi gần anh thân hình anh khá rắn chắc. Một người có vẻ ngoài hoàn hảo như vậy sao không ai chú ý đến nhỉ, chẳng lẽ là vì giai cấp sao mà cũng chính vì vẻ đẹp này nên anh mới bị học viên trường này ganh ghét sao? Cô có chút cay cay ở sống mũi cũng cảm thấy thơ thẩn trước vẻ đẹp này.
Renolfer thấy cô nhìn mình một lúc lâu mà không lên tiếng, liền lấy tay lay người cô:
- Arina! Cô không sao chứ?
Nghe anh gọi cô mới hoàn hồn lại, mặt nóng ran xấu hổ vì tự dưng không lại nhìn chằm chằm người ta như vậy. Cô đúng là mê trai không còn chút liêm sỉ nào mà. Cô họ nhẹ:
- Khụ! Khụ! Không sao! Chúng ta tìm một gốc cây nào đó ngồi đi.
Nói xong anh và cô tìm một gốc cây có bóng mát ngồi xuống. Cô hỏi anh:
- Hôm nay là ngày nghỉ, anh vào rừng làm gì vậy?
Anh từ tốn nói:
- À! Tôi chỉ muốn yên tĩnh nghỉ ngơi nên vào đây cho thoải mái thôi. Trong phòng ngột ngạt lắm.
Cô nhẹ giọng hỏi anh:
- Vậy.. anh luôn vào đây một mình sao? Những người kia còn tìm anh không?
- Cô cũng biết mà, tôi thế này thì làm gì có bạn chứ. Một mình cũng tốt mà. Không phải để ý đến cảm xúc của ai cả. Nh ững người đó sau vụ đấy thì vẫn có tìm đến tôi nhưng tôi đều trốn được.
Nhìn vẻ mặt đầy sự bất cần của anh khiến cô lại bắt đầu cay cay ở sống mũi, cô nắm lấy tay anh nói:
- Làm sao anh có thể trốn tránh mãi được. Anh yên tâm đi giờ anh không một mình đâu, giờ chúng ta là bạn rồi, tôi sẽ giúp anh trở nên mạnh hơn, tôi sẽ không để anh một mình nữa.
Anh ngạc nhiên nhìn cô, sau đó bật cười nói:
- Cô là đang thương cảm cho một người như tôi sao? Đừng lo tôi rất ổn.
Cô lắc đầu quả quyết nói:
- Không phải! Anh là người tốt! Tôi muốn làm bạn với anh.
Anh cười khẩy nói:
- Người tốt? Cô nghĩ vậy sao?
Cô gật đầu nói:
- Đúng vậy. Anh đã giúp tôi mà. Mặc dù tôi chỉ hơn anh một cấp, nhưng cũng là hơn anh, chúng ta có thể cùng nhau luyện tập để tăng cấp. Anh đồng ý nhé!
Anh nhìn cô, mắt hiện lên tia ý vị sâu xa hỏi lại cô:
- Cô thật sự muốn làm bạn với tôi?
Cô không suy nghĩ nhanh chóng gật đầu, anh nhìn cô mỉm cười nhẹ. Lại là nụ cười ấm áp này, mặt cô khẽ đỏ nhanh chóng ngoảnh đi chỗ khác. Cô ngập ngừng nói:
- Vậy.. giờ.. chúng ta cùng nhau trở về được chứ. Vừa rồi tôi ăn hơi ít, chúng ta đi ăn chút gì đó đi.
Rồi cô cùng anh đi về phía khách sạn, rất nhiều học viên qua lại nhưng quái lạ một người đẹp trai như Renolfer bên cạnh cô mà sao không ai chú ý đến nhỉ. Cô háo hức muốn giới thiệu cho Charli người bạn mới này, chẳng phải cô nàng cũng thích trai đẹp sao. Cô nhanh chóng bước về phía sảnh chỗ Charli đang đứng:
- Charli!
Charli quay ra thấy cô liền hỏi:
- Arina! Vừa rồi Kiteran có bắt được cậu không?
Cô xoa đầu Charli nói:
- Cậu ta bắt được tớ thì giờ tớ đã không toàn mạng đứng đây nói chuyện với cậu rồi.
Charli liền thở phào nhẹ nhõm, cô kéo Renolfer lại nói:
- Charli! Giới thiệu với cậu người bạn tớ mới quen. Anh ấy là Renolfer, chính anh ấy đã giúp tớ thoát khỏi tên đó. Renol! Đây là Charli bạn của tôi. Hai người làm quen với nhau đi.
Charli mỉm cười lịch thiệp chào Renolfer:
- Chào anh! Cảm ơn anh đã giúp đỡ Arina.
Anh chỉ gật đầu chào lại không nói gì. Cô khó hiểu nhìn hai người, chẳng phải Charli thấy trai đẹp là sáng mắt ra sao, sao giờ bình tĩnh vậy. Cô kéo Charli sang một chỗ hỏi nhỏ:
- Cậu sao vậy? Sao hôm nay thấy trai đẹp lại bình tĩnh vậy.
Charli nhíu mày khó hiểu nói:
- Trai đẹp? Ai cơ? Renolfer sao? Thấy anh ta chỉ là học viên bình thường thôi mà. Còn chả bằng một phần của Alent.
Cô không tin, quay lại nhìn kĩ mặt anh xác nhận lần nữa. Trong lòng cô vẫn có khúc mắc không giải thích được. Nhưng cơn đói ập đến, cô bỏ qua vấn đề đó, đi ăn trước. Cả ba sau khi ăn no nê xong thì về phòng, cô vừa về đến phòng là ngủ một mạch đến tối. Do ngủ nhiều quá không ngủ được nữa, cô đi ra ngoài đi dạo. Trên người chỉ mặc một chiếc váy mỏng, cô tiện tay khoác thêm chiếc áo choàng bên ngoài đi ra vườn sau của khách sạn. Nơi đây rất ít người qua lại, cô cũng không hiểu tại sao. Cô cảm thấy nơi này khá thoải mái, khắp nơi là những giàn hoa hồng leo mọc đỏ rực cả khu vườn, hương thơm thoang thoảng kích thích khứu giác của cô. Lựa chọn một chiếc ghế đá ngồi xuống, một bước chân nhẹ nhàng đang bước về phía cô, cô theo phản xạ đề phòng quay ra, là Renol. Lúc này cô mới thả lỏng mỉm cười nói:
- Renol! Là anh à!
Anh ngồi xuống cạnh cô, giọng trầm ấm vang lên:
- Đêm lạnh thế này mà còn đi dạo sao?
Cô mỉm cười nói:
- Không ngủ được!
Lúc này bỗng khứu giác của cô trở nên nhạy bén hơn, cô cảm nhận được một hương thơm ngọt ngào thoang thoảng trên cơ thể anh. Cô quay ra nhìn thì phát hiện trên mặt anh ở má có một vết thương đang rỉ máu, cô đưa tay sờ nhẹ vào đó lo lắng hỏi:
- Anh làm sao mà bị thương vậy?
Anh lắc đầu nói:
- Không sao, lúc đi ngang qua một bụi hồng chẳng may bị cào trúng thôi.
Cô gật gù, nhưng mắt vẫn nhìn chằm chằm vào vết thương đó, cổ họng trở nên khô khan, cô thì thào nói:
- Tôi giúp anh lau nó nhé!
Anh gật đầu đồng ý, cô lấy khăn tay ra lau nhẹ nhàng vết máu đọng trên má anh. Cô cảm thấy mình muốn lại gần vết thương trên má anh, đưa đầu lưỡi để lau đi vết máu ngọt ngào đó. Nghĩ đến đây cô giật mình hoảng hốt, cô vừa có suy nghĩ điên rồ gì vậy, điều đó thật kinh khủng. Cô nhanh chóng rụt tay lại ngồi cách xa anh, hơi thở của cô có chút nặng nề. Anh liếc nhìn biểu hiện của cô, môi mỏng nhếch lên đầy thích thú rồi biến mất. Anh tỏ ra mệt mỏi nói:
- Tôi có thể tựa vào vai cô ngủ một lúc được không? Tôi thấy hơi mệt.
Cô chần chừ gật đầu, nhưng khi anh tựa vào vai cô, vết thương vẫn còn đọng lại máu trên má anh kề gần môi cô. Lòng cô nóng như bị lửa thiêu, cô bật dậy luống cuống nói:
- Xin lỗi! Tôi thấy hơi lạnh, tôi về phòng trước đây. Anh cảm thấy mệt thì cũng nên về phòng nghỉ ngơi đi.
Nói xong cô vội vã chạy về phòng đóng sầm cửa lại. Cô bịt chặt miệng đầy hoảng sợ, vừa rồi cô đã có suy nghĩ thật ghê tởm với anh. Cô là đang thích anh sao? Không phải kiểu thích này quá điên rồ rồi sao? Cô vậy mà có ý định muốn được nếm vị máu của anh.
Nhìn cô luống cuống chạy đi, anh bật cười thích thú:
- Ha! Ha! Vui thật đấy! Trông cô ấy thật đáng yêu! Arina! Tiếp theo nên chơi trò gì đây?