Bất Tuần

Chương 85



Khóe miệng Lục Tuần từ từ nhoẻn lên, nụ cười ấy dần trở nên to hơn trong mắt Trần Dã.

“Nè, hoàn hồn đi.” Lục Tuần giơ tay ra trước mắt Trần Dã, vỗ tay một cái vang tiếng.

Trần Dã ngượng ngùng hắng giọng, “Gì đó?”

“Cậu đoán xem?” Lục Tuần cười hỏi.

Trần Dã nghiến răng, “Cậu có biết cậu bây giờ ngứa đòn lắm không hả? “

“Cậu đánh không lại tôi.” Lục Tuần nói.

“Ngay hôm nay.” Trần Dã giơ nắm đấm lên, đốt ngón tay kêu răng rắc, “Ngay hôm tay tôi nhất định sẽ đánh cậu một trận.”

“Tôi đói rồi, trước khi đánh hãy để tôi được ăn một bữa đi.” Lục Tuần nói.

“Ăn gì nào?” Trần Dã ngó nghiêng xung quanh.

“Tôi thì sao cũng được.” Lục Tuần chỉ vào quán ăn phía sau cậu, “Quán này nhé?”

“Quán này không được đâu, đồ ăn thì ít đã thế còn đắt, hơn nữa ông chủ quán này khó chịu lắm.” Nói rồi, Trần Dã chỉ vào một quán cuối đường, “Ăn hoành thánh đi, hoành thánh ngon.”

Cậu và Trình Tiến Đông thường đến ăn ở quán hoành thánh cuối đường này, trong quán không đông khách lắm, trừ hai bọn họ ra chỉ có một người phụ nữ và một đứa bé. Ông chủ quán đang cầm tách trà nóng, ngồi xổm sau quầy thu ngân xem ti vi, không để ý thấy có khách vào.

“Cho hai bát hoành thánh ạ, bát lớn nhé.” Trần Dã gõ lên mặt bàn quầy thu ngân.

“Yes sir ~, ngồi vào chỗ đi, xong ngay đây.” Ông lão vội trả lời, lúc quay đầu thấy rõ mặt khách thì ngạc nhiên bảo, “Trần Dã đấy à, lâu lắm chẳng thấy con tới, chuyển nhà bao lâu rồi mà không sang gặp ông hả?”

“Dạo này ở trường bận quá ạ.” Trần Dã nói.

“Làm như ông không biết thằng nhóc này ấy.” Ông lão cười tít mắt, “Con thì bận cái gì ở trường được chứ, bận đi đánh nhau chắc?”

Trần Dã chép miệng, không phản bác mà chỉ thúc giục: “Ông làm hoành thánh nhanh nha.”

“Cái thằng này.” Ông lão hừ giọng, tò mò quan sát Lục Tuần bên cạnh cậu, “Đây là cu li mới của con à?”

“Chuẩn ạ.” Trần Dã gật đầu, vỗ vai Lục Tuần, “Ông thấy sao? “

“Không ổn rồi, người ta cao hơn con kìa, con không trên kèo được đâu. Chắc chỉ mấy bữa nữa thôi là soán ngôi đại ca của con rồi.” Ông lão nghiêm túc nhận xét.

Trần Dã: “……”

“Yên tâm, tôi không làm thế đâu.” Lục Tuần bày tỏ lòng trung thành.

Trần Dã thẳng lưng lên, ngẩng đầu ưỡn ngực đi tới chỗ ngồi. Cậu chọn một chỗ ngày trước hay ngồi, dẫn Lục Tuần cùng ngồi vào bàn.

Chỉ mấy phút sau, hoành thánh nhanh chóng được bưng lên. Suất hoành thánh nhỏ là 15 cái, suất hoành thánh lớn là 22 cái, nhưng hoành thành trong bát đầy ú ụ đến nỗi sắp chạm vành bát rồi, có vẻ không chỉ bằng số lượng của suất lớn. Tuy bát đựng đầy ắp nhưng cái nào cũng mỏ vỏng nhân dày, bên trên còn rắc một lớp hành lá xắt mỏng, nom ngon mắt vô cùng.

Lục Tuần múc một cái cho vào miệng, thử nhai mấy miếng.

“Thế nào?” Trần Dã hỏi với vẻ mong đợi.

“Ngon lắm, hết sẩy luôn.” Lục Tuần gật đầu cười.

Ngoài cửa sổ bỗng nhiên vang lên tiếng còi ô tô, Lục Tuần quay đầu nhìn ra ngoài. Hôm nay mặt trời rất chói chang, đã muộn thế này rồi mà ánh chiều tà vẫn sáng rực rỡ. Ánh nắng xuyên thấu qua ô cửa sổ, phản chiếu lên sống mũi hắn, chiếc mũi vừa cao vừa thẳng mới đẹp trai làm sao, cả đôi môi ửng đỏ vì vừa ăn hoành thánh nóng nữa. Trần Dã nhìn hắn đăm đăm, nuốt một ngụm nước miếng.

Mãi đến khi Lục Tuần quay lại, giơ tay quơ quơ trước mắt cậu, “Sao còn chưa ăn?”

“Lục Tuần à.” Trần Dã chợt mở lời, “Tôi bảo này.”

“Hử?” Lục Tuần nhìn cậu.

“Thì là……” Trần Dã cúi đầu sờ sờ mũi, “Chuyện ấy đấy, tôi cảm thấy bây giờ tôi, bây giờ tôi…… bây giờ tôi hình như vẫn chưa chắc, có thể tiếp nhận được.”

“Là chuyện gì cơ?” Lục Tuần đặt thìa xuống, miệng rõ là đang cười.

“Thì chuyện đẻ con mà cậu vừa nói đó……” Trần Dã cất giọng lí nhí, nói nửa chừng thì dừng lại, nhăn mặt bảo, “Má nhà cậu, giả vờ giả vịt cái gì? “

Lục Tuần nghiêng đầu cười khúc khích, rồi hắn gật đầu, nghiêm túc trả lời: “Tôi biết rồi.”

“Cậu biết cái gì?” Trần Dã vẫn nhìn hắn chằm chằm.

Lục Tuần đáp: “Biết cậu không muốn cùng tôi làm ——”

“Câm miệng.” Trần Dã giơ tay bịt miệng hắn lại.

Lục Tuần nghiêng đầu, lộ ra đôi mắt ngậm cười nhìn cậu.

Trần Dã vô thức vuốt ve gương mặt hắn, “Không phải là không muốn, mà chủ yếu là…… chủ yếu là tôi không thể tưởng tượng nổi sẽ ra sao.”

Nói đoạn, cậu nhìn ngó xung quanh, sau khi xác nhận không có ai rồi mới hỏi nhỏ hắn, “Hay là tôi tìm phim xem thử nhé?”

“Tôi sợ cậu xem xong sẽ thấy khó chịu ấy.” Lục Tuần cũng giơ tay nhéo nhéo mặt cậu.

“Không đến nỗi khó chịu đâu, chỉ là nhìn mông thôi chứ gì.” Trần Dã gạt tay hắn ra, “Đang ở bên ngoài đó, chớ táy máy linh tinh.”

Lục Tuần nhìn mu bàn tay mình bị đánh đỏ cả lên, cất tiếng thở dài.

“Không phải đâu, thực ra lúc trước tôi từng nghĩ rồi.” Trần Dã nhăn mặt, biểu cảm khó chịu, giọng càng thấp hơn, “Thì là, hình như tôi không có, loại cảm giác đó…… với cái mông của cậu, phải làm sao bây giờ? “

Nghe Trần Dã nhắc đến mông là Lục Tuần đã không nhịn cười nổi rồi, đến khi cậu bối rối hỏi phải làm sao bây giờ, miếng hoành thành trong miệng hắn suýt thì phun ra ngoài.

“Cậu……” Trần Dã lườm hắn một hồi, sau đó tự dưng thở dài, cúi đầu ăn cho hết bát hoành thánh.

Lục Tuần cười một hồi, ngắm Trần Dã ngồi đối diện đang nhét đầy hoành thánh vào miệng, hắn khẽ nói, “Không tiếp nhận được là bình thường mà, thật đấy, cậu đừng cảm thấy việc này có vấn đề gì, chúng ta cứ từ từ tiến từng bước là được rồi.”

Trần Dã cúi đầu nhai mớ hoành thánh trong miệng, vất vả nuốt hết xuống rồi phát ra một tiếng “Ừ” mơ hồ từ trong cổ họng.

Cả hai tạm dừng chuyện này tại đây, chủ yếu là do sau đó bọn họ cũng chẳng có thời gian để nghĩ mấy cái này nữa. Sang học kỳ mới nhiệm vụ rất căng, đã vào học kỳ sau của lớp 11 rồi, tất cả chương trình học đều đẩy nhanh đến giai đoạn cuối.

Tiến độ học của lớp 1 ngày càng sâu, cho dù Trần Dã có buộc dây vào cổ, ngày đêm không ngủ thì cũng không thể theo kịp trình độ.

Một tuần sau kiểm tra trắc nghiệm tiếng Anh, đề của lớp tổng là 100 mà Trần Dã được 43 điểm. Giáo viên tiếng Anh trừng mắt xem đi xem lại rồi kéo cậu vào văn phòng, quy định số từ vựng phải học thuộc trong mỗi giờ học.

Giáo viên tiếng Anh tên An Mộc, là một cô giáo trẻ tuôi, tính cách, tính cách…… không tốt cho lắm, đến mắng người cũng phải dùng tiếng Anh mới chịu. Trần Dã có hơi sợ cô.

“Về học thuộc 50 từ vựng này, sáng mai gặp cô để trả bài, ngoài ra còn phải chuẩn bị 50 từ này nữa, trong giờ học ngày mai đọc thuộc cho cô xem.” An Mộc đặt tập từ vựng đã sửa xong lên bàn, chỉ vào những từ được khoanh bằng bút đỏ, nhấn mạnh rằng: “Vấn đề của em rất nghiêm trọng, chỉ trong thời gian ngắn sẽ không thể học bù đủ số lượng từ ngữ, tự bản thân em phải dành nhiều thời gian hơn.”

Trần Dã nhận lấy bài tập, gật đầu với cô.

“Đi đi.” An Mộc xua tay.

Trần Dã quay đầu rời đi.

Vừa ra khỏi văn phòng liền có một người từ trước mặt đi tới, Trần Dã nhích sang bên cạnh, song người nọ không hề có động tác né tránh mà cứ thế tông sầm vào bả vai cậu.

Trần Dã sầm mặt dừng bước, túm lấy Lý Duệ đang bỏ đi vờ như không có việc gì.

“Gì hả?” Lý Duệ khó chịu quay người lại.

Trần Dã nhìn chằm chằm cậu ta vài giây, mãi đến khi Lý Duệ lúng túng dời mắt đi, cậu mới chậm rãi cất lời, “Mày chưa nộp bài tập vật lý.”

“Trên bàn tao ấy.” Lý Duệ nhăn mặt, “Mày là lớp phó vật lý cơ mà, mày đi thu đi.”

“Tao nộp bài tập lên văn phòng xong rồi.” Trần Dã đáp.

“Mày có ý gì hả?” Lý Duệ nhíu mày.

“Ý là về sau mày tự đi mà nộp lấy.” Trần Dã không thèm dông dài với cậu ta, cậu bước tới nắm vai Lý Duệ rồi đi lướt qua.

Không biết Lý Duệ bị cái gì mà giao bài tập thôi cũng nhì nhà nhì nhằng, tổ trưởng tổ bọn họ là một bạn nữ, lần nào cũng lần nào cũng ức chế đến nỗi đỏ mặt tía tai phải nhờ Trần Dã giúp.

Trần Dã đã tìm Lý Duệ để hỏi tận hai lần nhưng Lý Duệ toàn trưng bản mặt cau có lườm nguýt, làm cậu nhìn mà chỉ muốn vác cả người lẫn bàn nhấn vào bồn cầu cho bõ ghét.

Trình Tiến Đông ngồi xổm ngoài hành lang, thấy Trần Dã đi xuống, cu cậu đứng phắt dậy, “Ai chọc giận mày mà mặt đen như đít nồi thế kia?”

“Không có gì.” Trần Dã lười kể.

“Cô An lại mắng cậu à?” Hà Thừa Vũ đứng bên cạnh cười hỏi.

Trần Dã đen mặt, thằng nhóc Hà Thừa Vũ này rất được lòng An Mộc, còn hay bép xép chuyện của cậu cho An Mộc nữa. Cậu hoài nghi chính Hà Thừa Vũ mách với An Mộc rằng cậu học từ vựng tiếng Anh bằng hài âm. (Kiểu học bằng cách viết tiếng bồi “Mai nêm i dờ” đó 🤪)

“Được rồi, đi thôi, Lục ca đã gọi món rồi.” Trình Tiến Đông bất đắc dĩ thở dài, một tay túm lấy Trần Dã đang xị mặt, một tay vẫy Hà Thừa Vũ đang nhịn cười, kéo cả hai người đi về phía cổng trường.

Đi ra đường cái, quẹo vào trong hẻm nhỏ, Hà Thừa Vũ nhìn quán cơm có phần xập xệ nhưng lại sạch sẽ ngăn nắp, ngạc nhiên thốt lên: “Trước đây tôi từng đi qua chỗ này rồi nhưng chưa vào trong hẻm bao giờ, tôi không biết trong này có một quán cơm đấy.”

“Cậu chính thức nhập hội rồi, chứ người bình thường không được bọn tôi dẫn tới ăn đâu à nha.” Trình Tiến Đông ra vẻ thần bí, vén rèm quán cơm lên, “Keng keng ——”

“Đồ ăn xong hết rồi ~.” Thấy bọn họ đi vào, ông cụ ngồi nghỉ trong phòng liền cười thúc giục, “Tiểu Lục đang chờ mấy đứa đấy, mau vào đi.”

“Cậu gọi món gì thế?” Trần Dã kéo chiếc ghế nhỏ cạnh bàn ăn ra, ngồi xuống sát bên Lục Tuần.

“Toàn món cậu thích cả.” Dứt lời, Lục Tuần bèn nhìn sang cậu, “Lại bị cô An mắng à?”

Trần Dã: “…… “

Trần Dã hít sâu một hơi, bưng bát lên, và cơm lia lịa vào miệng.

Lục Tuần gọi bốn món một canh, vốn dĩ thừa đủ cho bốn người ăn. Khổ nỗi dạo này Trần Dã rất mau đói bụng, ăn sáng xong học đến tiết thứ hai là cậu đã đói rã rời rồi, cho nên bây giờ nhìn bốn món ăn trên bàn, cậu cứ cảm thấy chưa đủ ăn.

“Mày ăn từ từ thôi được không?” Trình Tiến Đông tranh sườn với cậu những hai lần mà chưa lần nào cướp được, rốt cuộc cũng nổi đóa lên.

“Mày lo ăn phần mày đi, nói nhảm nhiều thế.” Trần Dã vừa nuốt vừa mắng bằng giọng ú ớ.

“ĐM!” Trình Tiến Đông cạn lời, đặt đũa xuống, lấy di động ra coi.

Vừa mới nhìn lướt qua, cậu ta lại giận tím mặt đặt điện thoại xuống, “Vãi!”

“Quỷ gào hả?” Trần Dã nguýt cậu chàng, tiếp đó gắp một miếng sườn nhỏ nhất bỏ vào bát Trình Tiến Đông.

“……Không phải.” Trình Tiến Đông bối rối liếc nhìn Hà Thừa Vũ, cuối cùng vẫn đưa điện thoại ra, “Trong diễn đàn có đứa đang phát ngôn linh tinh…… “

Trần Dã ngớ người, cầm điện thoại sang xem, mặt lập tức đen sì, “Đi học lại cũng hai tuần rồi mà vụ này còn chưa xong là sao?”

“Đằng nào cũng come out rồi, tôi lại còn xếp thứ hai toàn khối cơ mà.” Hà Thừa Vũ cười tỉnh bơ, chẳng để tâm cho lắm.

“Come out nghĩa là sao?” Trần Dã nhướn mày.

Hà Thừa Vũ hỏi cậu, “Cậu có thật là gay không vậy? “

“Gây?” Trần Dã thắc mắc nhìn cậu ta, lại quay sang hỏi Trình Tiến Đông đang ngồi và cơm bên cạnh, “Gây là cái gì?” (Phát âm tiếng Anh nên cháu nó ko hiểu.)

“Tao không biết.” Trình Tiến Đông lắc đầu, “Mày có ăn hai miếng sườn này không, không ăn là tao ăn nha.”

“Ăn chứ.” Trần Dã vung đũa giành giật.

“Mày ăn sáu miếng rồi đó!” Trình Tiến Đông vội ngăn lại.

“……” Hà Thừa Vũ quay sang liếc Lục Tuần, “Cậu bẻ cong hả?”

Lục Tuần nhấp một ngụm trà rồi đặt cốc xuống, cười đáp, “Cũng không hẳn là vậy, tôi ——”

Trần Dã bỗng nhiên vỗ bàn một cái, “Xin thêm bát nữa!”

Lục Tuần cầm lấy bát của cậu, xới đầy cơm vào bát rồi đưa cho cậu. Trần Dã nhận lấy, bắt đầu tranh giành mấy miếng sườn cuối cùng còn sót lại với Trình Tiến Đông.

Hà Thừa Vũ quan sát hai người tương tác với nhau, cậu ta suy nghĩ một chốc rồi hơi nghiêng đầu về phía Lục Tuần, thì thầm rằng, “Gia đình nhà Lý Duệ cũng phức tạp đấy, cậu…… và Trần Dã ở trường học phải chú ý một chút nhé.”

Lục Tuần hơi nhíu mày, chỉ đáp “Ừm”.

Ăn cơm xong, mọi người trở về, Trình Tiến Đông đòi đi chơi bóng nhưng Trần Dã không chiều ý cậu ta mà giơ chân đá phăng cậu ta đi.

Sắp kiểm tra tuần đến nơi rồi, mấy ngày nay Trần Dã hận không thể chia nhỏ thời gian ra thành bột phấn để tận dụng từng hạt từng hạt một. Lúc đi vệ sinh cậu học thuộc từ vựng, lúc đánh răng cậu ôn tập thơ, trong giờ học còn phải tranh thủ cày đề. Truyện Quan Trường

Vào ngày kiểm tra tuần, lớp 11-1 hoàn thành bài trắc nghiệm nhỏ đầu tiên từ khi đi học lại trong bầu không khí khá thoải mái. Nhưng từ lúc kiểm tra xong, sắc mặt Trần Dã chẳng hề tươi tỉnh một chút nào.

Tuy đã chuẩn bị tâm lý kỹ càng song phần lớn đề bài cậu vẫn không hiểu, cảm giác thất bại bao trùm lấy cậu chỉ trong nháy mắt.

Buổi tối, bọn họ cùng học bài ở nhà Lục Tuần theo thường lệ, hôm nay sẽ cùng làm đề toán, Trần Dã đã làm được 10 phút rồi. Lục Tuần đợi thêm 1 phút nữa, thấy Trần Dã mãi không tính ra đáp án, hắn liền giành bút khỏi tay Trần Dã.

Bấy giờ Trần Dã mới như thể hoàn hồn, cậu ngẩng đầu lên, nhoẻn miệng cười, “Tôi đang làm bài mà, sao lại giật bút của tôi hả?”

“Tôi biết hôm nay cậu làm bài kiểm tra không tốt.” Lục Tuần nói dứt khoát, “Tôi không muốn bảo cậu đừng áp lực, cũng sẽ không an ủi rằng cậu làm bài không tệ.”

“Bởi vì không chỉ mỗi lần kiểm tra này, mà tất cả những lần kiểm tra kế tiếp cậu đều sẽ làm không tốt.”

Trần Dã nhướn mày nhìn hắn, bực bội nói, “Sao cậu biết tôi làm không tốt chứ?”

“Tôi biết về sau cậu nhất định sẽ làm tốt, nhưng không phải bây giờ.” Lục Tuần bảo với cậu, “Đừng nghĩ đến việc có thể làm kiểm tra tốt hay không nữa, hãy điều chỉnh cảm xúc của mình, sau đó xem đề, làm bài. Những việc khác cứ giao cho tôi.”

Chất giọng khàn khàn của Lục Tuần dường như mang đến một nguồn sức mạnh có thể khiến người ta an tâm.

Trần Dã thở ra một hơi thật dài, cầm bút lên, cúi đầu xem đề toán mà mình đã vướng mắc cả buổi trời. Mười giây sau, đáp án dưới ngòi bút từ từ xuất hiện trên tờ giấy trắng tinh.

Làm xong đề này, Trần Dã xem đồng hồ, bắt đầu thu dọn đồ đạc, “Cậu ngủ trước đi, tôi về học từ vựng một lát.”

“Hôm nay ngủ lại chỗ tôi đi.” Lục Tuần vừa đọc sách vừa nói.

“Bà nội vẫn đang chờ tôi.” Trần Dã lưỡng lự cầm cặp sách.

“Tôi vừa bảo bà là ngày mai kiểm tra nên tôi giúp cậu ôn bài, dặn bà cứ ngủ trước.” Lục Tuần đặt sách xuống, đi tới bên giường, dang hai tay ra với Trần Dã.

Trần Dã ném cặp sách, bổ nhào tới.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv