Cuối cùng, Lục Tuần bị cảnh cáo kỷ luật nghiêm trọng. Thương tích của Du Hạo Lâm không nhẹ, phụ huynh không hài lòng với hình phạt cảnh cáo nghiêm trọng dành cho Lục Tuần, kiên quyết yêu cầu nhà trường phải lưu vào hồ sơ hoặc cho hắn nghỉ học tạm thời, nhưng sau đó không rõ vì sao mà lại chịu im lặng.
Chuyện là vầy, đoạn clip mà Trần Dã chuẩn bị rốt cuộc đã được dùng đến. Nhưng không ai ngờ là đoạn clip ấy lại được Bành Dũng phát hiện ra.
Hôm đó Trần Dã dụ bọn nó ra con hẻm phía sau quyền quán, trong góc nhỏ có một camera ghi hình. Hồi trước gần đó có một quán rượu, buổi tối dân nhậu say xỉn hay đập cửa sổ sau quyền quán nên Bành Dũng mới lắp một cái camera ghi hình.
Bành Dũng chưa bao giờ quan tâm mấy thứ lông gà vỏ tỏi này, cũng chẳng xem clip camera ghi lại bao giờ, không ai biết làm sao chú lấy được đoạn clip này.
Nghe nói lúc đó Bành Dũng giận điên lên, suýt thì đập cả cái bàn trong phòng giám sát. Thằng nhóc chú chăm từ nhỏ đến lớn bị ba đứa đè xuống đá vào bụng, nhìn mà chú thậm chí muốn giết người. Thế là hôm sau, Bành Dũng liền đến báo cho trường học.
Ban đầu Du Hạo Lâm nhất quyết không thừa nhận, Bành Dũng trực tiếp báo cảnh sát xử lý luôn.
Chuyện mà Du Hạo Lâm và hai người khác làm thuộc về tội đánh hội đồng, không giống tính chất với việc Lục Tuần đánh nó. Cuối cùng Du Hạo Lâm bị cho nghỉ học tạm thời, hai đứa khác bị ghi hồ sơ.
Vụ này náo loạn nguyên một tuần, lúc có kết quả thi tháng thì chẳng ai quan tâm thứ hạng của mình, tất cả sự chú ý đều đổ dồn vào vụ ẩu đả giữa trường thi và Lục Tuần – người giành hạng nhất.
Thành tích lần này không khác mấy kết quả mà Trần Dã tự đánh giá. Tổng điểm của cậu tăng lên 550, lần đầu tiên tiếng Anh suýt soát đạt tiêu chuẩn, lọt top 5 tổ hợp tự nhiên, thứ hạng lọt top 400 của khối.
Bà biết kết quả thì vui mừng suốt đêm không ngủ nổi, một ngày ba bữa toàn nấu thịt chưng, mất cả một tuần mới từ từ bình tĩnh lại được.
Trình Tiến Đông cuối cùng cũng đã vượt qua được nỗi đau thất tình, hạ quyết tâm bắt đầu học hành. Hoạt động hàng ngày của cậu chàng từ trước đây đi theo Trần Dã dạo phố lượn chợ, đánh gà chọc chó, nay biến thành đi theo Trần Dã học bài, học bài và lại học bài.
Kỳ thực chủ yếu là vì mỗi ngày Trần Dã đều đi cùng Lục Tuần và Hà Thừa Vũ, cậu ta không cầm quyển sách theo thì cũng ngại chen vào nhóm này.
“Hẹn đi uống trà sữa mà, sao còn chưa xuống?” Trình Tiến Đông quay đầu nhìn hành lang vắng tanh vào giờ nghỉ trưa, khó chịu tặc lưỡi, “Tao đã bảo không thích chơi cùng đám học giỏi rồi, hở tí là tìm giáo viên, khổ quá mà.”
Trần Dã đang cúi đầu bấm điện thoại, thấp giọng đọc tiếng Anh, mặc kệ cậu ta.
“Lạnh chết mất.” Trình Tiến Đông kéo áo cộc mình mặc trên người, lại nhìn Trần Dã mặc áo jacket ngắn với quần đen, đi đôi bốt thấp cổ. Chân Trần Dã vốn đã dài, mặc thế này nom chân càng dài miên man.
Trình Tiến Đông ghen tị đỏ mắt, bèn kéo tai nghe ra khỏi tai Trần Dã, mắng vào lỗ tai cậu: “CĐM ăn mặc đẹp trai như này, mày quá đáng lắm!”
Trần Dã đang học từ vựng dở chừng, bị cậu ta phá bĩnh đâm phiền: “Biến đê, khùng hả mày?”
Trình Tiến Đông tức tối nhét lại tai nghe vào tai cậu.
Trần Dã sầm mặt kéo khoá áo xuống.
“Mày làm gì đó?” Trình Tiến Đông dòm cậu.
“Mày đòi mặc mà?” Trần Dã sốt ruột, “Mau cởi ra đi, tao mặc của mày.”
“Rồi rồi, đúng là tao muốn mặc, nhưng mày xem, cái quần của tao phối vào người mày nhìn cay con mắt lắm.” Trình Tiến Đông vội vã kéo khoá lên cho cậu, “Thôi mày cứ đẹp trai một mình đi.”
Gần đây nhiệt độ giảm quá nhanh, đồng phục mùa thu của trường không đủ chống lạnh, mà đồng phục mùa đông lại chưa đến lúc phát. Trường học cũng không quá bắt buộc học sinh phải mặc đồng phục, thế nên học sinh trong trường ăn mặc đủ mọi phong cách khác nhau, có người mặc đồ ngắn, có người mặc đồ cộc tay, có người lộ chân, có người mặc quần mùa đông, nói chung là một trường học sáu loại mùa.
“Ô, tới rồi.” Trình Tiến Đông vẫy tay với Lục Tuần và Hà Thừa Vũ đang từ hành lang đi xuống, “Nhanh lên nhanh lên, gió to quá.”
Buổi trưa có rất nhiều người uống trà sữa, trong quán trà sữa chẳng còn mấy bàn trống. Trần Dã ra quầy gọi đồ, để bọn họ đi lấy bàn. Trình Tiến Đông đi theo Lục Tuần ra chỗ ngồi, mắt nhìn chằm chằm quần áo hắn không rời.
Lục Tuần khoác áo dạ màu xám lạnh, bên trong mặc áo len cao cổ, người bình thường mặc áo khoác dài tận gối thế này sẽ rất át chiều cao, nhưng bản thân hắn vốn đã cao ngất, bước đi trên lối nhỏ trong quán trà sữa mà như đi sàn câtlk vậy, quá là bắt mắt.
Đồ Trần Dã mặc lồng lộn quá cậu ta không đỡ nổi, nhưng trang phục của Lục Tuần lại cực kỳ hợp với khí chất chững chạc của hắn.
Trình Tiến Đông ngắm đi ngắm lại, cười hề hề với Lục Tuần.
“?” Lục Tuần nhìn cậu ta.
“Lục ca à, cho tôi mượn áo cậu mặc thử nha.” Trình Tiến Đông ngượng ngùng nói.
Lục Tuần nhướn mày, đứng dậy cởi áo khoác ngoài ra đưa cho Trình Tiến Đông.
Trình Tiến Đông nhận áo, hí hửng mặc vào rồi xoay một vòng, “Trông thế nào?”
“Đẹp lắm.” Lục Tuần khen tỉnh bơ.
“Đúng đúng, tôi cũng thấy mình mặc kiểu này hợp ——”
“Vãi, thạch sùng thành tinh à?” Trần Dã bưng trà sữa ra, giật mình khi thấy cảnh này, sau khi thấy rõ là Trình Tiến Đông thì cạn lời, “Mày doạ ma đấy à, mau cởi ra coi.”
“Mày ghen tị với tao chứ gì?” Trình Tiến Đông hoài nghi nhìn cậu.
“Vãi đái! Cái gì thế này!” Hà Thừa Vũ đi theo sau Trần Dã, vẻ mặt hoảng hốt muôn phần, suýt làm đổ cả trà sữa trên tay.
“ĐM các người!” Trình Tiến Đông giận dữ cởi áo ra.
Trần Dã đặt nước chanh lên bàn Lục Tuần. Cậu nheo mắt ngắm Lục Tuần chỉ mặc mỗi cái áo cao cổ màu đen, duỗi tay sờ soạng sau lưng hắn rồi nói nhỏ: “Qua đây chút.”
Hầu kết Lục Tuần giật giật, hắn ngồi dịch về phía Trần Dã, Trần Dã móc một tập giấy nháp trong túi ra, cho hắn một tờ và giữ một tờ trắng cho mình, bảo: “Đọc từ vựng đi, tôi luyện viết chính tả.”
Lục Tuần cúi đầu mở giấy nháp ra: “……Teenager.”
Trình Tiến Đông mặc lại áo cộc của mình, hút một ngụm trà sữa, nhìn Trần Dã đang cắm đầu viết từ vựng. Nhìn một hồi cậu chàng liền thở dài, Trần Dã đúng là không biết mệt mà.
Thở dài thở ngắn xong, Trình Tiến Đông cũng lấy tập đề chọn lọc mà Lục ca làm cho mình ra, bắt đầu làm bài với vẻ mặt nhe răng trợn mắt.
Trong kỳ thi tháng lần này, thành tích của Trần Dã tăng tiến rất ổn định. Tuy thứ hạng trong khối lại tăng nhưng vẫn còn cách biệt nhiều với lớp 1, chỉ riêng môn tiếng Anh thôi cũng có thể kéo tụt hơn 80 điểm rồi, cho dù cậu đạt điểm toán tối đa thì cũng vô dụng.
Trần Dã không hài lòng với thành tích này lắm, song cậu cũng biết, chuyện này có vội cũng chẳng được. Kiến thức phải học tập từng chút từng chút một, thời gian cũng phải trải qua từng chút từng chút một.
Chớp mắt đã đến tết Nguyên Đán, nhà trường tổ chức liên hoan theo truyền thống. Tiệc liên hoan của trường THPT Long Xuyên I làm rất bài bản, không hề qua loa một chút nào, cả thầy cô lẫn học sinh đều có chuẩn bị từ trước.
Lớp bọn họ biểu diễn tiết mục cosplay, tập luyện vô cùng nhiệt tình khí thế. Xưa nay Trần Dã không ham tham gia náo nhiệt lắm nên cũng chẳng ai dám rủ cậu, mà Lục Tuần thì bị giáo viên phụ trách chỉ đích danh làm người dẫn chương trình. Thế là Trần Dã không thể làm gì khác hơn, đành đi theo diễn tập mỗi ngày.
Trong hội trường, chỉ ánh đèn trên sân khấu là sáng rực, còn hàng ghế bên dưới chìm trong bóng tối, mới có vài người ngồi lác đác.
Trần Dã ngồi hàng sau, cúi đầu bấm điện thoại, trên màn hình là đề toán, lúc nghe tiết mục sắp kết thúc thì cậu mới ngẩng đầu lên. Người khác xem biểu diễn, còn cậu thì xem khoảng trống giữa các màn biểu diễn.
Sau khi mỗi tiết mục hoàn thành, Lục Tuần và một bạn nữ khác của khối 11 sẽ đi ra dẫn dắt chương trình tới phần tiếp theo.
Lục Tuần đi ra từ phía cánh gà, mặc sơ mi và quần dài đậm màu, bởi vì đang diễn tập, trong hội trường lại bật máy sưởi nên hắn xắn áo sơ mi lên tận cánh tay, cổ áo cũng cởi hai nút, để lộ xương quai xanh trắng trẻo thon dài.
Trần Dã tắt di động, nuốt nước miếng cái ực.
Đù má, Lục Tuần mặc đồ đen trông quyến rũ hơn đồ trắng nhiều.
“Dĩ vãng đều phải qua đi, tương lai thì chưa biết trước, điều duy nhất quan trọng là hiện tại vĩnh hằng. Mà chúng ta của hiện tại, đang sở hữu thanh xuân tuyệt vời nhất ——” Lục Tuần nhìn xuống dưới sân khấu, tìm được một điểm chính xác nào đó giữa bóng tối, rồi cứ nhìn mãi nơi đó, “Và chúng ta tuyệt vời nhất.”
Trần Dã ngắm nhìn Lục Tuần đứng trên sân khấu, tất cả mọi nơi đều trở nên tối mịt, chỉ còn lại ánh mắt Lục Tuần dõi về phía cậu.
Ánh mắt hai người chuẩn xác giao nhau trong thời không hỗn loạn và ồn ã, Lục Tuần cười cong cong mắt, Trần Dã nhướn mày, mặt cũng nở nụ cười.
Thời gian là một thứ rất kỳ diệu, sự khổ học vất vả trong vô vàn ngày đêm có thể bị rút gọn thành một khoảnh khắc, nhưng khi ánh mắt trao nhau, thời gian lại bị kéo dài ra vô tận.
Trần Dã rất hiếm khi có suy nghĩ sến sẩm kiểu vậy, nhưng giờ phút này đây, cậu đang rất nghiêm túc suy nghĩ đến thích và…… yêu.
Lục Tuần diễn tập xong thì thời gian hẵng còn sớm, mới một hai giờ chiều, mặt trời ngoài hội trường đang toả nắng chói chang.
Thứ bảy trong trường chẳng có ai, chỉ có tiếng đọc sách vang vọng từ toà nhà của khối 12 – nơi nằm trong góc nhỏ gần như biệt lập ở trường.
“Đang nghĩ gì thế?” Lục Tuần nghiêng đầu nhìn Trần Dã, từ lúc rời khỏi hội trường đến giờ, cậu vẫn cứ lặng thinh.
“Không có gì.” Trần Dã kéo chiếc quai cặp đang rũ xuống vai, “Bà bảo dạo này giọng cậu hơi khàn nên nấu xuyên bối tuyết lê cho cậu uống buổi tối.”
F23DCC84-F2B0-48E8-871E-DB1332825A0D
(Món canh này nấu từ hai nguyên liệu là xuyên bối và tuyết lê nên có tên như dzị.)
“Ừ.” Lục Tuần xem đồng hồ, “Đi ăn một chút rồi học bài nhé?”
“Ok.” Trần Dã sao cũng được.
“Cậu ăn gì?” Lục Tuần hỏi.
“Óc heo được không?” Dứt lời, Trần Dã chép miệng, “Tôi phải bồi bổ trí óc thôi, dạo này cứ có cảm giác trí óc không đủ linh hoạt.”
Tết Nguyên Đán vừa qua là đến kỳ thi cuối kỳ.
Thứ hạng của cậu cứ ở ngưỡng hơn 300, trong khoảng mười ngày cuối cùng còn lại, cậu cũng không thể bộc phát thần công một phen leo lên mấy trăm bậc được.
Trần Dã biết rõ trình độ của mình, càng biết rõ kết quả cuối cùng. Tuy nhiên cậu không phải kiểu người biết không thành công thì sẽ nhụt chí, cậu có lòng tin ở bản thân. Thứ cậu thiếu chỉ là thời gian mà thôi.
“Lục Tuần.” Trần Dã suy nghĩ một chút rồi mở lời, “Nếu như lần này tôi không vào được lớp 1, cậu hãy đợi tôi thêm một chút nhé.”
“Không bao lâu đâu, lần sau nữa thôi, tôi nhất định sẽ đuổi kịp cậu.” Trần Dã nhìn hắn và nói.
Lục Tuần nhìn cậu một hồi, chạm tay lên tai cậu, dẫn cậu chuyển hướng, cùng nhau ngắm nhìn con đường phía trước.
Phía trước là lối đi dài đằng đẵng trong trường, hai bên trái phải là hàng cây sung xanh um tùm, kéo dài mãi về trước, còn điểm cuối là một quầng sáng mơ hồ.
“Không cần đuổi theo tôi, tôi ở ngay đây mà.” Lục Tuần cúi đầu hôn lên tai cậu.
“Trần Dã à, hãy đuổi theo chính mình.”