*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Buổi chiều Trần Dã không có việc gì, cậu ngồi ôm quạt trong quán của ông Lý một lúc rồi đứng dậy đi ra ngoài, quẹt một chiếc xe đạp công cộng, lái tới trung tâm thành phố.
Cô bé lễ tân thấy cậu đẩy cửa tiến vào thì ngạc nhiên thốt lên: “Trần Dã, cậu….. chạy tới đây hả, đầu nhễ nhại mồ hôi rồi kìa, mà với cả cậu….. không biết là thay ca à, anh Dũng bảo cậu làm ca tối mà.”
“Tớ có biết.” Trần Dã cầm bình nước từ thùng lạnh lên, ngửa đầu tu một ngụm, “Tớ đến tập luyện chơi chơi thôi.”
“À, được, bao giờ khách đến tớ sẽ gọi.” Ninh Lan rút khăn giấy đưa cho cậu, cười bảo, “Trời nắng nóng thế này, đừng chạy để bị cảm nắng nhé.”
Trần Dã nhận khăn, gật gật đầu, đi vào phòng nghỉ.
Cậu lau mồ hồi trên mặt trên đầu, thở ra một hơi dài. Ngẩng đầu tựa vào tủ thay đồ, có hơi buồn ngủ.
Buổi trưa không ngủ ngon, vừa đặt đầu lên gối chuẩn bị ngủ thì lại động đất.
Chỗ bọn họ thường xuyên có động đất nhẹ, cho nên nhà cửa có kết cấu rất kiên cố, được kiểm tra nghiêm ngặt, chỉ cần không gặp phải động đất lớn mấy chục năm mới có một lần thì về cơ bản là không vấn đề gì, động đất thì động đất mà ngủ thì ngủ thôi. Nhưng trong nhà còn có bà nữa, ngộ nhỡ va đụng phải cái gì, hay là bất cẩn té ngã……
Nghĩ đoạn, Trần Dã mở di động ra, nhìn số tiền tiết kiệm hiện tại, tiền chữa bệnh cho bà còn thiếu không ít, song vẫn là một con số có thể nỗ lực để kiếm được.
Một chút tính toán nhỏ nhặt khiến Trần Dã chậm rãi thả lỏng, cứ như vậy ngửa đầu thiếp đi.
Lúc được Ninh Lan đánh thức, Trần Dã quả thực đau đến mức muốn chặt lìa cái cổ cho rồi.
“Ôi trời, Trần Dã, sao cậu lại ngủ ở đây, bên trong có giường cho cậu mà.” Ninh Lan nhíu mày vươn tay đỡ lấy cỗ cho cậu, “Không sao chứ?”
“Không sao……” Trần Dã tránh tay cô, tự đứng dậy hoạt động một vòng, cảm giác đau nhức từ từ biến mất.
“Mấy giờ rồi?” Trần Dã hỏi.
“Tớ tới để kêu cậu đây, khách đã đến rồi, cậu thay đồ rồi qua luôn đi.” Ninh Lan lo lắng nhìn cổ cậu, “Tớ dán cao cho cậu nhé.”
“Không việc gì đâu.” Trần Dã xoa cổ, mở tủ đồ của mình ra, quay sang nhìn Ninh Lan, “Tớ phải thay đồ.”
“À…… Được được.” Ninh Lan đỏ mặt, vội đi ra.
Thay đồ vận động xong, Trần Dã cầm găng tay đi ra khỏi phòng nghỉ.
Thấy cậu đi ra, Ninh Lan vẫy tay với cậu, tiện thể giới thiệu với người đứng bên cạnh: “Trần Dã là một trong những huấn luyện viên có kỹ thuật tốt nhất ở chỗ chúng tôi, được ông chủ chúng tôi tự tay dẫn dắt, trình độ của cậu ấy rất giỏi.”
Trần Dã vừa quấn băng vải lên tay, vừa đánh giá cái người mới tới ba ngày đã làm phế ba huấn luyện viên hiện đang đứng cạnh Ninh Lan, đưa lưng về phía mình.
Ấn tượng đầu tiên chính là rất cao, cao hơn mình ít nhất nửa cái đầu.
Mặt ngang mũi dọc như nào thấy không rõ, đội một cái mũ đen, chỉ lộ ra một đoạn mũi thẳng và chiếc cằm trắng trẻo.
“Đây là huấn luyện viên Trần.” Ninh Lan giới thiệu cậu.
Người nọ cởi mũ xuống, nhìn về phía cậu.
Trần Dã thoáng ngạc nhiên.
Bởi vì người này có vẻ cũng trạc tuổi cậu.
Cậu còn tưởng người làm phế ba huấn luyện viên tập chung thì phải tầm tuổi như Bành Dũng chứ……
“Khách hàng họ Lục.” Mặt Ninh Lan vẫn đỏ bừng, cô giới thiệu xong bèn cười khẽ với cậu, “Hai người nói chuyện đi, tớ đi trước đây, có gì cần thì gọi tớ nhé.”
Trần Dã gật đầu.
Người kia nhìn cậu, mặt không có cảm xúc gì, có vẻ vô cùng lạnh nhạt.
Hai người đối diện nhau.
Trần Dã không chịu nổi kiểu mắt đối mắt thế này, làm vậy rất dễ khiến cậu bốc hỏa.
Đặc biệt là khi người này còn cao hơn cậu.
Cổ đau quá.
“Lục tiên sinh đúng không?” Cậu đeo găng tay vào.
“Trông tôi giống Lục tiểu thư hả?” Người nọ trả lời có vẻ không kiên nhẫn.
“Gì ——”
“Lên đài đi.” Vị Lục tiểu thư này nói xong liền xoay người leo lên đài.
Trần Dã ngạc nhiên, mày nhíu chặt, sự khó chịu dâng trào trong lòng.
Mặc kệ tên này đã làm phế mấy huấn luyện viên, hôm nay cậu phải phế thằng cha này.
Hai người đứng trên lôi đài, mỗi người chiếm một bên.
Trần Dã thực hiện mấy động tác làm nóng người đơn giản, sau đó đập đập hai tay đeo găng vào nhau, ra hiệu có thể bắt đầu.
Đồng hồ đếm ngược tự động chuyển tới số 0.
“Keng!”
Trận đấu bắt đầu.
Trong đấu boxing, sức lực của Trần Dã không tính là lớn, song tốc độ của cậu lại cực kỳ nhanh, đây cũng là thứ cậu am hiểu nhất. Cho nên sau khi tiếng chuông vang lên, cậu ra quyền trước tiên, dựa theo tỉ lệ phần trăm, nếu cậu dốc hết toàn lực thì 100% có thể đánh trúng người đối diện.
Nhưng ngay lúc ấy.
Thời gian trong mắt cậu bỗng nhiêu kéo dài ra, khoảnh khắc cú đấm của cậu tung ra được một nửa, cú đấm ở phía đối diện đã đánh tới.
Cậu chỉ có thể cấp tốc lùi về sau, ổn định lại cơ thể.
Phần xương khuỷu tay che chắn đầu kêu “Rắc” một tiếng trong lúc va chạm, toàn bộ cánh tay bắt đầu tê dại, ngay sau đó cơn đau liền ập đến.
Trần Dã lập tức kéo dài khoảng cách với hắn, một lần nữa điều chỉnh tư thế.
Tên này chắc chắn từng tập luyện chuyên nghiệp, tốc độ ra đòn quá nhanh, hơn nữa lực cánh tay ——
Ý nghĩ này còn chưa hiện hết trong đầu cậu thì người nọ đã nhanh chóng kéo gần khoảng cách, lại tung một cú đấm nữa tới.
Đệt!
Trần Dã lại lần nữa đón đỡ.
Không thành công, một đấm của người nọ chuẩn xác nện vào bên mép cậu.
Trần Dã bị đánh lệch đầu, miệng xộc lên vị máu tươi. Cậu đờ người ngơ ngẩn.
Trong trận đấu cậu luôn tận lực bảo vệ gương mặt mình, tốc độ của cậu rất nhanh nên bình thường khách hàng đều không đánh trúng được.
Trên người có thương tích thì mặc quần áo là che được, nhưng vết thương trên mặt thì không dễ che. Bố cậu cũng đột ngột qua đời trên đài boxing, bà không chịu nổi khi nhìn thấy trên mặt cậu có thương tích, bà sẽ lo lắng.
Trần Dã dùng đầu lưỡi chạm vào phần má xuất huyết, sắc mặt chùng xuống.
Cậu không lùi về phía sau mà tận dụng khoảng cách giữa hai người, ra một đòn trong nháy mắt.
Kẻ hiếu chiến thì chỉ chạm một cái là lập tức nổ ngay.
Hai người đánh qua đánh lại mày đánh tao tao đánh mày.
Về tốc độ thì Trần Dã miễn cưỡng so được, nhưng sức mạnh thì kém quá xa.
Đánh tới cuối, hai cánh tay đã bị tên súc sinh đối diện hành đến tê rần. Tay bủn rủn, tốc độ cũng từ từ chậm đi.
Đối diện lại tung một đòn nữa, cậu đỡ không kịp, cú đấm hướng thẳng vào mặt cậu.
Mịa.
Trần Dã mắng một câu, theo bản năng nhắm mắt lại.
“Keng ——”
Đồng hồ đếm ngược vang lên, đã hết giờ.
Trên mặt không có va chạm và đau đớn.
Trần Dã mở to mắt, nhìn thấy nắm đấm dừng ở ngay trước mắt mình.
“Đánh không tồi.” Một giọng nói trầm thấp truyền tới từ đỉnh đầu cậu.
Trần Dã chẳng ưa cái điệu bộ này, cậu sầm mặt lau mồ hôi, cằm chai nước bên cạnh lên, ngửa đầu uống một ngụm rồi xách găng tay đi mất.
Lục Tuần thu tay về, tháo găng ra, nhìn bóng lưng cậu con trai đi khuất, lẳng lặng nhướn mày.
Ở trình nghiệp dư thì người này đánh không tồi, chỉ có điều gầy quá, sức không đọ được.
Dẫu vậy thì cuối cùng cũng gặp được một người đánh đấm ok rồi.
Lục Tuần vặn vặn khuỷu tay, nhảy xuống lôi đài, mở ba lô lấy chiếc di động đang réo chuông không ngừng ra.
“Ơi.” Lục Tuần dùng hàm răng tháo chiếc găng trên tay còn lại ra.
“Ơi với ai đấy? Bố con dạy con như thế đấy à?” Giọng của mẹ già ẩn chứa sự tức giận.
“Vừa nãy không nhìn tên người gọi.” Lục Tuần vừa nói vừa xách ba lô thể thao đi về phía phòng tắm.
Mẹ già yên lặng một thoáng, sau đó lên tiếng hỏi: “Tiến trình phá sản của bố con đã đến bước nào rồi?”
Lục Tuần liếc nhìn phòng tắm trống trải: “Đã xong bước xin phá sản, tài sản đều đem đi thế chấp cho ngân hàng rồi.”
“Lão già vô dụng.” Mẹ già cười mỉa.
Lục Tuần không nói gì.
“Nghe nói con chuyển trường?” Mẹ hỏi.
“Vâng.” Lục Tuần trả lời.
“Tại sao lại chuyển?”
“Vâng.”
“Lục Tuần! Thái độ của con kiểu gì thế hả!” Mẹ sẵng giọng quát.
“Vâng.” Lục Tuần cuối cùng cũng lên tiếng trả lời.
Đầu dây bên kia cúp máy.
Lục Tuần đặt di động xuống, ngửa đầu uống hai ngụm nước đá, tay chống lên tủ quần áo, từ từ thả chậm hô hấp.
Dạo gần đây hắn không thể khống chế được tâm tình, ngoại trừ võ thuật ra thì chẳng hơi đâu giả bộ thế này thế kia được nữa.
“Tí tách.”
Lục Tuần khẽ nghiêng đầu, nhìn về phía gian kế bên phòng thay đồ.
“Ra ngay đây.” Lục Tuần nói.
Trần Dã phun ra ngụm nước xen lẫn máu trong miệng, lại vốc nước lạnh đưa lên mặt.
Phần thịt ở hai bên mặt bị hàm răng làm rách, thông thường lên lôi đài thì đều phải mang miếng bảo hộ răng. Nhưng dù sao đây cũng là quyền quán mang tính chất rèn luyện sức khỏe, không quá chú trọng chuyên nghiệp. Vả lại cơ bản khách hàng đều không chạm vào được mặt cậu nên cậu cũng không đeo miếng bảo hộ răng.
Nhưng vị Lục tiểu thư ngoài kia thì ra tay tàn nhẫn thật.
Trần Dã dùng đầu lưỡi chạm vào phần thịt tấy đau ở má trong, lau sạch nước trên mặt rồi đẩy cửa đi ra.
Dạo gần đây tâm trạng Lục Tuần rất kém, nhưng Trần Dã cởi trần đi tới lại khiến tâm trạng tồi tệ của hắn khá hơn đôi chút.
Trần Dã rất gầy, không phải kiểu gầy tong teo mà có thể nhìn ra là người thường xuyên vận động, đường nét cơ thể được rèn luyện vừa rắn chắc vừa đẹp đẽ.
“Đừng đánh vào mặt tôi. ” Trần Dã nhìn hắn bảo.
“Hả?” Tầm mắt Lục Tuần chuyển từ bụng dưới của cậu lên gương mặt cậu.
Khóe miệng Trần Dã xanh ứ một mảng, có cả vết máu.
“Đánh với tôi thì không được đánh vào mặt tôi, bằng không cậu đổi người khác luyện cùng đi.” Trần Dã nhíu mày, nói có vẻ bực bội.
Lục Tuần nhìn khuôn mặt cậu, gật gật đầu.
Trần Dã không ngờ hắn lại đồng ý nhanh như vậy, cũng chẳng hỏi lý do vì sao. Cậu hơi ngơ ra, cũng chỉ đành gật đầu, xoay người đi vào phòng tắm.
Sau khi bật vòi nước, cậu bấm chiếc điện thoại di động đang sáng lên.
Màn hình hiện tin tức tìm kiếm mà ban nãy cậu mới nghe được trong góc.
—— Tập đoàn Lục thị tuyên bố phá sản vào hôm nay, xí nghiệp nổi tiếng nhiều năm trở thành……
—— “Ê, công ty này…… có phải trước kia từng giúp đỡ mày không?”
—— “Gì cơ?”
—— “Nhận ơn một giọt là phải trả ơn một dòng đó.”
Trong đầu Trần Dã bất chợt vang lên câu nói ngu ngốc của Trình Tiến Đông.
Trước đây tập đoàn Lục thị quả thật từng giúp đỡ cậu, một hoạt động giúp đỡ gia đình khó khăn ở địa phương do tập đoàn Lục thị quyên góp từ thiện.
Khi ấy 1000 tệ mỗi tháng không chỉ là nhận ơn một giọt, mà còn cứu mạng bà nội cậu.
Nhận ơn một giọt là phải trả ơn một dòng, trả ơn một dòng, trả ơn… Trả trả trả trả cái đầu mày ấy! Trần Dã tắt điện thoại, cởi quần áo, đứng dưới vòi hoa sen, đưa đầu về phía dòng nước.
Dù nhà người ta có phá sản thì cũng cóc thèm ba cái đồng tiền lẻ của cậu. Cậu trả kiểu quái gì chứ.
Đệt.
Lục Tuần tắm nhanh gọn rồi đi ra, lúc đi qua quầy lễ tân, Ninh Lan tươi cười đưa ra một xấp giấy: “Chào anh, đây là phiếu đánh giá huấn luyện viên, anh có thể đánh giá chấm điểm cho huấn luyện viên của chúng tôi ở đây.”
“Chấm điểm hả?” Lục Tuần dừng bước.
“Điểm chấm cũng liên quan đến tiền thưởng cuối tháng của huấn luyện viên, nếu anh có đề xuất gì thì cũng có thể viết vào đây, đây là phiếu ẩn danh, chúng tôi sẽ cho huấn luyện viên tham khảo cho các buổi tập tiếp theo.” Cô nàng nói.
Lục Tuần cầm bút đánh giá một loạt năm sao cho mấy mục liền, cuối cùng dừng ở cột ý kiến đối với huấn luyện viên, hắn dừng một thoáng rồi hạ bút.
Trần Dã tắm rửa thay đồ xong, nhìn đồng hồ, đã gần rạng sáng rồi.
Sức khỏe bà cụ không tốt, ngủ rất sớm, giờ muộn quá rồi, cậu vừa đi về phía trước vừa nghĩ đợi lát nữa vào quán net nào đó.
“Trần Dã, phiếu đánh giá của cậu này, ký tên đi.” Ninh Lan gọi cậu lại.
Trần Dã mở nắp bút, lơ đãng liếc mắt, đang chuẩn bị ký tên thì mặt đen xì lại.
Cột ý kiến đối với huấn luyện viên chỉ viết có tám chữ.
—— Mặt rất đáng yêu, tiếp tục duy trì.
Editor: Khen mặt con ngta đáng yêu nhưng đấm lệch cmn mặt con ngta.