*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Bố tổ sư.” Trần Dã lau mồ hôi, mở chai nước tăng lực ra uống ừng ực, “Tên ngu kia nhất định sẽ khiếu nại tôi.”
“Bị khiếu nại thì cậu sẽ thế nào?” Lục Tuần nhíu mày.
“Sẽ bị trừ tiền.” Trần Dã ngồi tựa vào lôi đài, xoa mồ hôi rịn trên mi mắt, sắc mặt nhăn nhó, “Tháng này coi như toi công rồi.”
Lục Tuần liếc cậu, hắng giọng hỏi: “Chỗ này có camera không?”
“Tất nhiên là có chứ.” Trần Dã ngẩng đầu thắc mắc, “Cậu hỏi cái này làm gì?”
“Cậu…..” Nhìn gương mặt Trần Dã, Lục Tuần bỗng dưng không nói nên lời.
Trần Dã vừa mới đánh xong một trận, chiếc áo mặc trên người thấm ướt, chóp mũi còn rịn mồ hôi, đôi mắt đen láy, lông mi ươn ướt, ngẩng đầu nhìn hắn như thế.
Lục Tuần dời mắt đi.
“Nói đi.” Trần Dã trừng hắn.
“Cậu có thể nói là hắn ta quấy rối cậu.” Lục Tuần bảo.
“Cái gì?” Trần Dã ngẩn người.
“Nói với hắn ta, nếu hắn dám khiếu nại cậu thì cậu sẽ tố cáo hắn quấy rối mình.” Lục Tuần nói.
“Tôi là con trai thì hắn quấy rối gì được chứ?” Trần Dã nhíu mày hoang mang.
Lục Tuần thở dài: “Cậu ——”
“Ý cậu là ——” Trần Dã cau mày ngắt lời hắn, kinh ngạc thốt lên, “Hắn là gay?”
“Cậu nói to hơn chút đi.” Lục Tuần ngồi xuống bên cạnh cậu, cũng uống một hớp nước.
“Nhưng trông Lưu Dương đâu có ẻo lả đâu, tại sao lại……” Trần Dã cúi đầu lẩm bẩm, chợt ngước mắt nhìn Lục Tuần: “Sao cậu còn ngồi đây?”
Lục Tuần: “…….”
“Đi ngay đây.” Lục Tuần ra khỏi quyền quán.
Trần Dã có chút lúng túng, chờ Lục Tuần đi rồi, cậu ra sức chà xát cánh tay, cái câu bị đàn ông quấy rối kia vẫn khiến cậu thấy hơi không thoải mái.
Lưu Dương là gay ư?
Không phải gay đều rất ẻo lả sao?
Lưu Dương trông hơi thư sinh, nhưng dáng đi điệu nói đều rất bình thường mà nhỉ.
Khốn kiếp, hồi nãy còn sờ mó cậu nữa chứ.
Bấy giờ Trần Dã mới ngờ ngợ nhận ra, cậu đưa tay chà cổ thật mạnh. Sau đó tu hết chai nước tăng lực Lục Tuần đưa cho rồi cầm khăn bông đi vào phòng tắm.
Lúc tắm xong đi ra thì đã là khuya lắm rồi.
Về đến nhà, Trần Dã nhón từng bước thật khẽ khàng đi lên cầu thang.
Sau khi lên lầu, Trần Dã rón rén đẩy cửa ra, ló đầu vào nhìn dáo dác.
Bên ghế sô pha thắp một ngọn đèn vàng nhỏ, trên bàn ăn có một bát cháo trắng được đậy kín.
Bà hẳn đã ngủ rồi.
Trần Dã bưng cháo lên, ăn xong liền đem bát đi rửa, bấy giờ mới về phòng ngủ của mình.
Bởi vì ngủ quá muộn cho nên lúc đồng hồ báo thức vang, cậu cũng chẳng nghe thấy, suýt nữa thì ngủ quên.
Chờ sửa soạn đồ đạc xong, vội vã chạy đến trường thì đã muộn.
Ở cổng trường có một tốp học sinh cũng đi trễ, đang cúi đầu nghe giáo viên chủ nhiệm răn dạy.
Trần Dã đi tới đứng vào cuối đội ngũ.
Chủ nhiệm nhìn thoáng qua cậu rồi lại ngó đồng hồ, cất tiếng thở dài thườn thượt: “Bảy giờ năm phút rồi, còn hai người nữa vừa mới tới. Các anh các chị thật khiến tôi mở mang tầm mắt.”
Hai người?
Trần Dã ngạc nhiên nhìn sang.
Hay lắm.
Lục Tuần cũng nhìn cậu.
“Sao ngày nào cậu cũng đi muộn thế?” Trần Dã chán nản.
Như này thì còn làm học bá éo gì nữa?
“Có chút việc.” Lục Tuần nói.
“Xạo hả! Ngủ quên thì nói ngủ quên đi.” Trần Dã tặc lưỡi, quay đầu về chỗ cũ. Cảm thấy cái tên này lại bắt đầu làm màu rồi.
“Lại còn nói chuyện riêng nữa! Các anh chị nghe cho rõ đây! Mỗi người viết bản kiểm điểm 1000 chữ, bao giờ đến đại hội toàn khối thì cầm cả giấy khen với bản kiểm điểm chung một thể. Nhìn người ta rồi soi lại mình đi! Đã cấp ba rồi! Đây chính là cửa ải quan trọng của đời người, thế mà các anh các chị lông bông như vậy đó hả! Ngay cả nghị lực dậy sớm cũng chẳng có! Còn nói gì đến qua ải chém tướng nữa!”
Chủ nhiệm khiển trách mấy câu nữa mới để cho mọi người đi: “Vào lớp tự học đi.”
Hai người trở lại lớp học, lúc này cả lớp đang ồn ào thu với chép bài kiểm tra.
Phó Giai Tuệ là lớp phó môn văn, vừa khéo đang thu đến tổ cuối cùng.
Thấy hai người tiến đến, cô nàng chỉ lí nhí gọi Lục Tuần: “Nộp bài kiểm tra.”
Lục Tuần lấy bài kiểm tra trong cặp ra đưa cho cô.
Phó Giai Tuệ cầm bài quay người chuẩn bị đi.
“Kiểm tra gì vậy?” Trần Dã hỏi.
Phó Giai Tuệ vội quay đầu: “Cậu….. Cậu thì không cần nộp.”
“Kiểm tra văn.” Lục Tuần đáp.
“Không ai đưa tôi cả.” Trần Dã nói.
Phó Giai Tuệ ngớ ra, sau khi Trần Dã xin nghỉ, người trong lớp đều tưởng cậu sẽ không đi học nữa. Cho nên lớp chỉ báo sĩ số là 49 người, trường I ngoại trừ làm đề ôn tập, sách ôn tập thì bài kiểm tra hầu như là do giáo viên tự soạn ra, mỗi lớp tự cầm bản gốc đi photocopy.
Cho nên không có dư thêm.
“Thôi bỏ đi.” Trần Dã ngồi xuống.
Lục Tuần liếc cậu, lấy bánh bao ông ngoại nhét vào cặp mình ra.
“Ăn sáng chưa?” Lục Tuần hỏi.
“Chưa.” Trần Dã ngó chiếc bánh bao bự chảng trên tay hắn.
Lục Tuần đưa bánh cho cậu.
Trần Dã nhìn hắn rồi cấm lấy hai cái, cắn thử một miếng, hỏi: “Bánh này không phải mua bên ngoài đúng không?”
“Ừ, ông ngoại tôi làm đấy.” Lục Tuần cũng cúi đầu cắn một miếng.
Cậu đưa tay vỗ vỗ ngực rồi vớ lấy chai nước dưới hộc bàn, kết quả móc ra một cái chai không.
Trần Dã: “……”
Lục Tuần móc cặp lấy ra một cái bình giữ nhiệt béo béo lùn lùn, mở nắp đưa đến cho cậu.
Một bình sữa đậu nành trắng mịn đầy ắp, còn tỏa khói bay bay.
“Uống đi này.” Lục Tuần bảo.
“Cậu không uống à?” Trần Dã nghẹn đỏ cả mặt.
“Không.” Lục Tuần nói, “Tôi thích uống nước hơn.”
Sữa đậu nành ấm áp, không nóng, chắc là được để nguội rồi mới rót vào.
Vị cũng rất ngon, uống vào là biết ngay vừa xay xong đã được đem nấu, không quá ngọt, hương vị của đậu nành rất đậm đà.
Giống với vị mà bà nội cậu làm.
Trần Dã uống hết cả bình mới sực nhớ đây không phải sữa bà làm cho mình. Cậu nhìn chiếc bình giữ nhiệt đã cạn đáy, lại nhìn sang Lục Tuần đang uống nước bên cạnh.
“Uống xong rồi à?” Lục Tuần quay sang.
“……A.” Trần Dã lúng túng đáp.
Lục Tuần đậy nắp bình giữ nhiệt rồi cất vào cặp mình.
Trần Dã sờ sờ mũi, lấy di động ra bắt đầu chơi bắn bong bóng.
Nghe tiếng nhạc game, Lục Tuần quay đầu sang, Trần Dã đang mím môi chơi rất nhập tâm, nếu thắng thì mắt sẽ chớp chớp, còn thua thì sẽ chửi cái điện thoại.
Kỳ thật Lục Tuần rất lấy làm lạ.
Con người Trần Dã rất đơn giản, nhìn cái là biết ngay trong đầu nghĩ gì. Tuy có hơi nóng nảy, cơ mà đến nhanh đi cũng nhanh, nhoáng cái là quên ngay.
Hắn rất tò mò không biết rốt cuộc Trần Dã đã làm gì mà khiến cho cả lớp, thậm chí một nửa trường học sợ cậu đến như vậy.
Chuông vào học vang lên, tiết đầu tiên là tiết toán.
“Vào học thôi nào, thu dọn đồ đạc trên bàn đi các em.” Hạ Ngụy ôm bài thi bước vào, đứng trên bục giảng nở nụ cười, vừa phát bài thi vừa nói, “Đã có tổng thành tích rồi, hiện vẫn đang xếp hạng các lớp trong khối, buổi trưa sẽ dán bảng thành tích lên. Cô đã lấy bài thi toán về rồi đây, lần này thành tích toán của chúng ta tuy không bằng các lớp giỏi như lớp 1, lớp 2, nhưng điểm bình quân lớp mình đã tăng lên, từng em học sinh cũng có tiến bộ, cô hi vọng lần sau các em sẽ tiếp tục cố gắng.”
Bài thi lần lượt được truyền xuống, Trần Dã ngồi cuối cùng, sau khi nhận được bài thi, cậu liếc nhìn điểm số ở bên trên.
34.
Trần Dã: “……”
Toang rồi.
Cậu toang rồi.
Yêu cầu cơ bản nhất của bà đối với cậu là thi được 60 điểm.
Thật ra bà cụ không biết hiện giờ 100 không phải điểm tối đa nữa, bà chỉ biết 60 điểm là đạt tiêu chuẩn thôi, cậu được 60 điểm là bà đã thấy thành tích tàm tạm rồi, ít ra cũng đạt tiêu chuẩn.
Hồi trước tuy cậu cũng học ba bữa nghỉ ba bữa, chẳng chịu khó nghe giảng, cơ mà ít nhất cũng ngồi trong lớp học, đi thi miễn cưỡng được đủ 60 điểm.
Nhưng lần này, cậu không đi học hơn nửa tháng.
Sắc mặt Trần Dã có hơi khó coi.
34 điểm, bà mà thấy con điểm này thì sẽ tăng xông mất.
Cậu không sợ bà đánh mình, cậu chỉ sợ bà kích động, bà mà kích động là tim lại không chịu nổi.
“Tất cả các em đã nhận được bài thi rồi chứ.” Hạ Ngụy cầm giáo án đi quanh lớp học, vẻ mặt vô cùng hưng phấn, Hạ Ngụy luôn nói năng từ tốn đủ nghe giờ lại cất cao giọng, “Cuộc thi tháng lần này của chúng ta, có hai bạn được điểm tối đa môn toán, một bạn ở lớp 1, còn một bạn thì ở lớp ta!”
Trần Dã ngó bài thi trên bàn bạn cùng bàn của mình.
150.
Vãi cả đái.
“Đó chính là bạn Lục Tuần của lớp chúng ta, mọi người vỗ tay nào!” Hạ Ngụy vỗ tay trước tiên.
Con mịa nó nữa.
Trần Dã quay đầu về, mở game rắn tham ăn ra chơi.
Cái tên này thật đúng là……
Trâu chó.
“Câu cuối có liên quan đến kiến thức chưa được nói qua, rất nhiều bạn bị vướng ở câu này, đối với đề này chúng ta có vài cách giải khác nhau, cô đã xem cách giải của bạn ở lớp 1, không đơn giản dễ hiểu như bạn Lục Tuần, các em nhìn lên bảng……”
Trần Dã học được một nửa thì lăn ra ngủ mất, hôm qua ngủ muộn quá.
Trước khi ngủ, cậu lim dim nhìn sang Lục Tuần đang ngồi thẳng chép bài. Cậu chẳng hiểu sao tên này ra khỏi quyền quán cùng một lúc với cậu, đi về nhà cũng phải mất một hai tiếng, thế mà giờ lại tinh thần phơi phới thế kia?
Thể lực đúng là biến thái mà.
Một ngày đi học, hơn phân nửa thời gian là Trần Dã ngủ bù, nửa còn lại là đờ đẫn nhìn bài thi toán.
343434343434…….
Con điểm này tuyệt đối không thể đưa cho bà coi được.
“Dã ca, mày xem coi có phát hiện ra được không?” Trương Hạo Kiệt xoay người lại, giơ bài thi của mình ra, chỉ chỉ vào điểm số.
—— 92
Trần Dã nhíu mày, thành tích của lớp 12 bọn họ toàn xếp hạng chót của khối. Tuy thế nhưng lớp cũng phân ra dốt với giỏi. Dốt chính là ba người bọn họ. Trình Tiến Đông, cậu, rồi đến Trương Hạo Kiệt. Trình Tiến Đông quanh năm hạng nhất từ dưới lên, cậu quanh năm hạng nhì từ dưới lên, còn Trương Hạo Kiệt thì chính là cái thằng quanh năm hạng ba từ dưới lên.
Trương Hạo Kiệt thi được 92 điểm?
“Tao fake điểm xịn không?” Trương Hạo Kiệt hớn hở quơ quơ bài thi, “Ngay cả giáo viên chấm bài cũng không nhìn ra được đâu!”
“Như này thì có tác dụng gì chứ?” Bạn cùng bàn của Trương Hạo Kiệt cười nhạo, “Điểm thi tháng gửi trực tiếp về nhà mày mà.”
“Qua được hôm nay là ok rồi, cuối tuần này tao hẹn một bạn nữ lớp bên đi xem phim, không thể để kế hoạch vỡ lở được.” Trương Hạo Kiệt cất bài thi, quay đầu lên.
Trường học có gửi phiếu điểm về, việc này không ảnh hưởng gì tới cậu, tất cả giấy thông báo và phiếu điểm của cậu đều được gửi đến quyền quán.
Cậu cầm bài thi ngẫm nghĩ một hồi, cuối cùng hỏi mượn bút đỏ của Trương Hạo Kiệt.
Sau đó xách cặp trở về nhà.
“Về rồi hả con.” Bà mỉm cười cầm cặp cho Trần Dã, “Một lát nữa mới có cơm, con ăn tạm chút bánh quy lót dạ nhé.”
Trần Dã hắng giọng, rót chén nước uống, lại hắng giọng phát nữa: “Bà ơi, có điểm rồi ạ.”
“Đúng đúng đúng, điểm thi.” Bà quay đầu nhìn cậu, “Bao nhiêu điểm?”
Trần Dã đứng dậy lấy bài thi văn và toán trong cặp đưa cho bà.
“Con thi được 84 điểm toán!” Bà cầm bài thi toán, hai mắt trợn lớn.
“…..Vâng, do đề thi lần này đơn giản ạ.” Trần Dã nói.
“Cháu ngoan của bà! Bà biết con làm được mà! Hồi bé con thông minh như thế, sau này thành tích không tốt chỉ là do chưa chăm chú thôi!” Bà cầm bài thi, tươi cười hài lòng, “Con xem, con nghiêm túc học hành cái là thi được 80 điểm liền này!”
Trần Dã chột dạ, lại uống thêm hớp nước.
“Hôm qua cô Hạ lớp con gọi điện nói tuần này có kiểm tra tuần môn toán.” Bà đột nhiên nói.
Tim Trần Dã nảy thịch một cái.
“Bà cũng không cầu mong con lần tới thi được 100 điểm.” Bà vỗ vai cậu cổ vũ, “Chỉ cần tiến bộ hơn lần này 6 điểm là đủ rồi!”
“Thi lấy 90 điểm cho bà xem nhé!” Bà nói lớn.
Trần Dã: “…….”
Đù móa.
Editor: Tự dưng nhớ hồi cấp 3 ghê, ta nói cày đề muốn hộc máu mồm, về sau không bao giờ chăm học với thức khuya được như hồi đó nữa.