Bất Tuần

Chương 103



Kỳ huấn luyện mùa đông kéo dài bảy ngày, mệt mỏi hơn giờ học tháng trước nhiều, trí óc Trần Dã chưa phút nào được ngơi nghỉ, cậu cũng chẳng dám ngơi nghỉ, chỉ sợ sẽ bỏ sót điều gì.

Cậu cứ căng thẳng cao độ như vậy suốt bảy ngày, mãi đến khi ngồi trên xe về nhà rồi, sợi dây căng chặt trong đầu cậu mới đứt phựt. Cậu ngồi ngả ra sau, ngủ không biết trời trăng gì.

Trần Dã thức dậy trước nhà mình, vừa mở mắt ra đã trông thấy gương mặt Lục Tuần.

“Sao cậu lại ở đây?” Trần Dã hoang mang ngơ ngác.

“Phó chủ nhiệm bảo là gọi mãi mà cậu không dậy.” Lục Tuần khom người ló vào trong xe, xoa xoa mặt cậu, “Đúng lúc tôi gọi điện hỏi cậu đang ở đâu, thế là xe chở cậu về thẳng nhà luôn.”

Trần Dã vuốt mặt, ngồi thẳng dậy nói, “Mệt chết đi được.”

Lục Tuần xách túi hành lý dưới chân cậu lên, hỏi, “Đói không?”

“Đói lắm.” Trần Dã bước xuống xe.

Hai người chào tạm biệt phó chủ nhiệm, sau đó trở về nhà.

Cửa nhà vừa mở ra, Trần Dã liền ngửi thấy mùi canh bà nấu tỏa hương thơm nức mũi. Món hôm nay chắc là……

“Tiểu Dã!” Bà nghe tiếng cửa mở, bèn chạy ra khỏi bếp.

“Đừng chạy, đừng chạy.” Trần Dã tươi cười chạy tới chỗ bà, “Canh gì thế bà, thơm quá.”

“Canh óc heo đấy! Thi bảy ngày liền mà.” Bà ôm cậu một cái thật chặt.

“……Đâu có thi tận bảy ngày.” Trần Dã bất đắc dĩ.

“Thế hả?” Bà không hiểu cơ mà cũng chẳng để tâm lắm, “Con đói chưa, mau ăn đi này.”

Bà nội chưa bao giờ xa Trần Dã lâu như vậy nên nhớ cậu lắm, chẳng qua vì bận tâm cậu ra ngoài đi thi nên bà chẳng dám nói nhiều.

Giờ cậu đã về rồi, ăn cơm xong bà liền kéo cậu ra ghế sô pha để bà xem. Bà nghía từ đầu đến chân, rồi lại sờ hết tay đến chân, sau khi xác nhận Trần Dã không mất một sợi tóc nào thì bà mới yên lòng.

Tối hôm đó Lục Tuần tất nhiên cũng ở lại nhà, bà nội chẳng cảm thấy có chỗ nào lấn cấn, Trần Dã đi vắng mấy ngày, trong lúc đó Lục Tuần vẫn luôn ở lại đây. Mặc dù bây giờ cậu về rồi, cả hai đều ở nhà làm bà càng vui hơn, bà xoa đầu từng người rồi vui vẻ trở về phòng ngủ.

Trần Dã không thích sấy tóc, tắm xong cứ phủ khăn lên đầu vậy thôi, Lục Tuần tắm xong đi ra liền cẩn thận lau khô tóc cho cậu.

Trần Dã vừa lật quyển sách đặt trên bàn vừa cảm thấy đau đầu, đây toàn là sách vở nhà trường phát cho cậu trong mấy ngày cậu đi vắng. Không phải cậu đi thi là được miễn bài tập, tất cả vẫn được giao như thường.

“Để mai hẵng làm, ngày kia mới là thứ hai mà.” Lục Tuần nói.

“Trong một ngày không làm xong nổi.” Trần Dã nhíu mày.

“Tôi đã lựa ra những phần cậu cần tự làm rồi, những phần khác tôi giúp cậu làm.” Lục Tuần vừa nói vừa đi tắt đèn.

Gian phòng tối sầm lại, chỉ còn lại chiếc đèn lờ mờ trên bàn học, Trần Dã quay đầu nhìn hắn, không hỏi thêm gì nữa.

Lục Tuần bước tới, giơ bàn tay lên, cúi đầu hôn cậu, cậu liền ôm lấy hông Lục Tuần. Xa nhau mấy ngày nay, nói không nhớ thì là nói dối. Chưa gặp thì còn kiềm chế được, mà bay giờ gặp rồi, bốn bề lại yên tĩnh, ngọn lửa không thể đè nén được nữa.

Từ bàn học đến trên giường, tay Trần Dã mò mẫm xuống dưới theo bản năng, song lại bị Lục Tuần bắt lấy.

“Hửm?” Trần Dã khó chịu rướn hông.

Một tay Lục Tuần ấn cậu xuống, tay kia lấy ra mấy thứ đồ từ dưới gối.

Nhờ ánh đèn ngủ le lói, Trần Dã thấy rõ chữ trên đó.

“Đệt.” Trần Dã trố mắt, sao cậu quên cái này được nhỉ?

Lục Tuần cười hôn một cái lên khóe mắt cậu.

“Đến đi.” Trần Dã nhắm hai mắt lại.

Cậu đã nói lời là giữ lời. Cậu không cảm thấy việc này khiến mình khó xử, chỉ là nó xa lạ và không tự nhiên đối với thân thể mà thôi. Hơn nữa theo động tác tay của Lục Tuần, cảm giác không tự nhiên ấy cũng từ từ thay đổi.

Ấy thế nhưng đến lúc Lục Tuần thực sự quyết tâm rồi thì chuyện lại trở nên không thuận lợi cho lắm. Lục Tuần mới tiến vào phân nửa, Trần Dã đã hơi chịu không nổi.

“Tôi…… Tôi nghỉ một chút đã.” Trần Dã cắn răng nói.

Lục Tuần dừng động tác, đưa tay vuốt ve phần bụng run rẩy của cậu.

“Được rồi.” Trần Dã thở hổn hển nói.

Lục Tuần không lập tức di chuyển, hắn cúi đầu hôn Trần Dã, ngay khoảnh khắc đầu lưỡi tiến vào, hắn liền nếm được mùi máu tươi. Trần Dã thuộc dạng chịu đau khá giỏi, như này là cậu đang đau thực sự.

Lục Tuần liên tục hôn cậu, cậu đang đau đớn quá mức, cứ nhìn trân trân vào chiếc cổ rịn mồ hôi của hắn.

“Sao vậy?” Trần Dã cất giọng khàn khàn.

“Không làm nữa.” Lục Tuần chầm chậm rút ra.

“Không sao đâu, làm đi.” Trần Dã nói.

“Không làm.” Lục Tuần giữ hai chân cậu, tìm một vị trí tốt để đè xuống lần nữa, hắn nói, “Cậu…… đừng cựa quậy.”

Trần Dã chìm vào đờ đẫn, đến khi Lục Tuần bắt đầu di chuyển một lần nữa, sự va chạm giữa bắp chân khiến người cậu đỏ bừng lên, đỏ từ lồng ngực đến cổ rồi đến cả gương mặt. Cậu nhắm hai mắt lại, nghiêng đầu vùi vào trong gối.

Thế này còn làm Trần Dã ngại ngùng hơn cả làm thật, sự kích thích từ tâm lý khiến cậu siết chặt ga gường, cắn răng đùa bỡn cơ thể Lục Tuần trước một bước.

Một tiếng sau, tiếng thở dốc trong phòng lặng dần.

Chiếc đèn một lần nữa bật sáng, tiếng nước vang lên, hai người tắm rửa xong trở về giường nằm, đèn lại bị tắt đi.

Cuối tuần cũng không được thả lỏng, Trần Dã đi ra ngoài mấy ngày nên phải học bù để theo kịp tiến độ, không chỉ đề cương mà còn có cơ man bài tập về nhà. Cậu hì hục làm cả ngày mà mới làm bù được một nửa, đành phải đến trường làm tiếp.

Lại bắt đầu đi học, vẫn phải học tiếng Anh, cũng vẫn phải học văn. Ngộ nhỡ kỳ thi Olympic toán không được như ý thì cũng không thể để điểm ở trường tụt xuống được.

Tuy nhiên Trần Dã không phải học tiếng Anh quá lâu, trước cuối kỳ, thành tích chung kết Olympic toán đã được công bố.

Bảng thông báo của trường treo băng rôn đỏ rực, những chữ to sáng loáng trên đó khiến không ít người trố mắt ngạc nhiên.

Chúc mừng bạn Trần Dã của lớp 12-1 trường ta giành huy chương vàng chung kết Olympic toán, lọt vào đội tuyển quốc gia, tạo nên kỷ lục mới trong lịch sử tham gia Olympic toán của trường ta! Chúc bạn Trần Dã tiếp tục đạt thành tích xuất sắc trong kỳ thi cấp quốc gia!

Trần Dã xếp hạng 34 toàn quốc, hạng nhất toàn tỉnh, giành chắc suất tuyển thẳng vào đại học.

Gần đây nhà trường treo rất nhiều băng rôn, nhưng đây chắc chắn là cái bắt mắt nhất. Olympic được xem là đỉnh cao của tất cả các loại cuộc thi. Xưa nay tỉnh họ luôn cạnh tranh rất khốc liệt trong các môn tự nhiên, đám top trên toàn thuộc hàng dị nhân rồi. Nếu là tỉnh nào yếu môn tự nhiên, để vào được top 2 của tỉnh cũng phải thi đua rất vất vả.

Trong tiết trời ngày càng lạnh, cuộc thi cuối kỳ rốt cuộc cũng tới, toàn trường bắt đầu thi vào trận tuyết rơi đầu tiên trong năm nay. Thi liên tục ba ngày, thi xong môn cuối cùng thì cũng trực tiếp nghỉ đông.

Kỳ nghỉ đông đã bắt đầu, cũng sắp bước sang năm mới rồi.

Năm ngoái Trần Dã và bà nội đón Tết cùng gia đình Trình Tiến Đông, song năm nay cả nhà Trình Tiến Đông đã về quê ăn Tết với ông bà rồi.

Năm nay…… Sầm Kinh tới, do bà nội gọi tới.

Bốn người bọn họ cùng nhau đón giao thừa. Sầm Kinh còn gói bánh bao cùng bà nội, hai người trò chuyện rất nhiều, Sầm Kinh luôn nở nụ cười trên môi.

Ăn cơm tối xong, bà thu dọn phòng của Trần Dã cho Sầm Kinh ở, hai đứa con trai thì sang ngủ ở phòng nhà bên cạnh.

Gọi video call với Trình Tiến Đông xong, Trần Dã đi tới tựa lên người Lục Tuần.

Lục Tuần cầm điều khiển chỉnh nhỏ âm lượng ti vi xuống một chút, “Mệt à?”

“Không mệt.” Trần Dã nhìn chằm chằm ti vi, thắc mắc, “Cái này có gì hay mà xem?”

“Tôi cũng không thích xem lắm, nhưng ông ngoại thích xem, lần nào tôi cũng xem cùng ông.” Lục Tuần cười cười, “Có lẽ thành thói quen rồi.”

Trần Dã ôm lấy bờ vai hắn, vuốt ve cánh tay hắn.

Sau khi cả hai xem xong màn biểu diễn đang phát sóng, Lục Tuần bèn tắt ti vi, “Không xem nữa, ngủ thôi.”

Trần Dã không đứng dậy mà bỗng nhiên hỏi, “Trước đây cậu từng bắn pháo hoa bao giờ chưa?”

“Thỉnh thoảng mới bắn.” Lục Tuần ngạc nhiên, “Sao vậy?”

Lục Tuần lại bổ sung một câu, “Không được bắn trong thành phố đâu.”

“Bắn ở ngoại thành là được mà.” Trần Dã nói.

Lục Tuần bảo cậu, “Bên ngoài đang có tuyết rơi.”

“Rơi thì cứ rơi.” Trần Dã đứng dậy nói, “Đi nào.”

“Đi kiểu gì?” Lục Tuần quả thực không ngờ tới.

Trần Dã không trả lời mà chỉ kéo hắn đi.

Trong bãi đỗ xe hai bánh của tiểu khu, phía ngoài cùng có một chiếc mô tô màu đen.

“Xe của Dũng ca à?” Lục Tuần nhớ rõ chiếc xe này, Tết năm ngoái Trần Dã đã lái chính chiếc mô tô này suốt hơn một tiếng đồng hồ để tới gặp hắn.

“Không nha, đây là xe của tôi.” Trần Dã nở nụ cười, lấy chìa khoá trong túi ra lắc lắc trên đầu ngón tay, “Dũng ca tặng tôi đấy.”

Khi nghe tin Trần Dã được tuyển thẳng, Bành Dũng đã rất sốc, không ngờ thằng nhóc này im hơi lặng tiếng mấy tháng rồi báo cho chú một tin kinh thiên động địa như vậy.

Bành Dũng muốn dẫn Trần Dã đi chọn xe nhưng cậu từ chối. Bành Dũng không có nhiều tiền, chú vừa đổ không ít tiền mở phòng tập mới rồi, giờ còn chưa thu hồi được vốn, quả thực không phải người giàu có gì.

Tuy nhiên cuối cùng vẫn không lay chuyển được Bành Dũng, cậu đành bảo thôi không cần mua xe mới, cứ tặng cháu mô tô cũ của chú là được. Thế mà Bành Dũng còn không vui, vẫn muốn tặng cậu xe mới.

“Ngồi vững chưa?” Giọng Trần Dã xuyên qua lớp mũ bảo hiểm nghe không rõ lắm, cho nên Lục Tuần không trả lời mà chỉ ôm chặt hông cậu.

Trần Dã nhoẻn miệng cười, kéo kính bảo hộ trên mũ bảo hiểm xuống, bàn tay đeo găng bắt đầu vặn ga. Mô tô thổi tung một lớp tuyết mỏng, phía đuôi xe bốc lên làn sương trắng.

Xe dừng bánh cạnh một cây cầu bê tông, nơi này vô cùng hoang phế, trên nền tuyết thậm chí chẳng có lấy một vệt bánh xe nào.

Trước đây hai người ngồi dưới vòm cầu, hôm nay lại đứng trên cầu.

Trên đường tới đây, cả hai mua pháo hoa tại chiếc sạp bày trước một cửa hàng nhỏ. Họ mua hộp lớn nhất, suýt nữa không chở tới được, phải dùng dây buộc hai vòng sau xe mới không rơi.

Trần Dã cầm bật lửa, châm kíp nổ rồi chạy thật nhanh về bên cạnh Lục Tuần. Lục Tuần giơ tay thắt chặt khăng quàng cổ cho cậu.

Kíp pháo nổ lách ta lách tách……

Lục Tuần chỉnh khăn cho cậu xong, bèn ôm mặt cậu nói, “Tiểu Dã, chúc mừng năm mới.”

“Tiểu Lục, chúc mừng năm mới.” Trần Dã cũng tươi cười ôm lấy hắn.

“Năm mới thứ hai rồi, về sau sẽ còn rất nhiều năm mới nữa. Năm ngoái tôi đã mong cậu sẽ luôn khỏe mạnh, còn năm nay……” Trong mắt Lục Tuần phản chiếu một đôi mắt khác cũng đang nhìn chăm chú vào hắn, “Năm nay tôi mong cậu sẽ luôn tiến về phía trước, thi thoảng quay đầu lại, nhưng đừng dừng bước mà hãy đi tới nơi tốt hơn, tìm kiếm phiên bản tốt hơn của chính mình.”

Lời chúc này quá đỗi chân thành, cho dù Trần Dã không có nhiều dây thần kinh tình cảm nhưng cậu cũng thực sự cảm động lắm.

Cậu ngẩng đầu hôn lên chóp mũi Lục Tuần, cười bảo, “Tôi không nghĩ ra lời chúc kiểu này được, xin lấy của cậu luôn nhé.”

Lục Tuần cũng cười.

“Cậu mong tôi luôn tiến về phía trước, vậy tôi mong cậu sẽ đi cùng tôi, mãi mãi.” Trần Dã nói.

Trần Dã vừa dứt lời, kíp nổ cũng cháy hết, pháo hoa kêu “Bụp” một tiếng, lao thẳng lên phía bầu trời.

Sau Tết là chính thức bước vào giai đoạn nước rút cho kỳ thi đại học. Nếu ví ba năm cấp ba là một cuộc chạy đường dài thì bây giờ những người trên đường chạy đã có thể nhìn thấy dải băng đích màu đỏ ở gần trong tầm tay rồi.

Trần Dã không lên lớp nữa mà dành phần lớn thời gian ở phòng tập mới của Bành Dũng.

Phòng tập mới đang cần người, lúc trước đã điều huấn luyện viên từ phòng tập cũ tới, tuy nhiên có hai người bận việc nhà mà lớp thì đã xếp rồi, trong thời gian ngắn không thể tìm được người thích hợp, đành phải để Trần Dã đảm nhận vị trí này, gánh việc cho cả hai người kia.

Nhiệm vụ đa phần là hướng dẫn học viên mới, chủ yếu là nói chuyện trao đổi nên cũng không mệt.

Hôm nay Lục Tuần mang tới đơn đăng ký nguyên vọng do nhà trường phát và tư liệu về chuyên ngành các trường đại học.

Trần Dã xem qua một lượt rồi hỏi, “Cậu chọn ngành nào?”

Lục Tuần chưa chia sẻ chuyện này với cậu, song cậu có thể ngờ ngợ đoán được rồi.

“Mẹ tôi hy vọng tôi học tài chính.” Lục Tuần đặt quyển sách trên tay xuống.

“Vậy bản thân cậu thì sao?” Trần Dã hỏi.

“Tôi muốn học y.” Lục Tuần đáp.

Trần Dã ngẩn ngơ, không ngờ cậu đoán đúng thật, “Làm…… bác sĩ sao?”

“Ừ.” Lục Tuần gật đầu, “Bác sĩ.”

Trần Dã nhìn Lục Tuần, lại đưa tay sờ lên ngực mình

Thấy động tác của cậu, Lục Tuần nở nụ cười, kéo tay cậu lại, “Mặc dù có nguyên nhân từ cậu, nhưng không phải vì cậu mà tôi có ý nghĩ này.”

Trần Dã im lặng một thoáng rồi gật đầu nói “Tôi hiểu rồi”, cậu lại khẽ hỏi hắn, “Cậu có thích không?”

Thế mà Lục Tuần lại lắc đầu bảo, “Tôi không biết.”

“Nhưng tôi không muốn lại phải hối hận nữa, hối hận vì đã không thể nắm lấy tay bà ngoại.” Hắn nói, “Lần này tôi nhất định sẽ nắm lấy tay cậu.”

Hắn đã nói như vậy rồi thì Trần Dã còn nói gì được nữa.

“Học thì cứ học thôi.” Trần Dã nói, “Cậu thông minh như vậy thì học gì cũng được, nếu không thích thì lại đổi.”

“Có thể chuyển ngành không?” Trần Dã băn khoăn.

“Có thể.” Lục Tuần cười đáp.

Trải qua ba kỳ thi mô phỏng lần 1, lần 2, lần 3, thành tích của Lục Tuần tăng tiến dần, lần sau lại đạt điểm cao hơn lần trước.

Nhà trường liên hệ trước với hắn, muốn hắn phát biểu trong lễ vinh danh trạng nguyên. Nhìn Lục Tuần cầm về bản dàn ý phát biểu mà trường phát cho, Trần Dã không vui cho lắm, đâu ai chịu nổi sự kích thích như thế này chứ.

Lục Tuần lại vẫn hết sức bình tĩnh, không hề bị ảnh hưởng bởi những thứ này, không tự mãn, cũng không quá áp lực, hắn vẫn ở trong nhịp độ của riêng mình.

Ngày thi đại học tới đúng như kỳ hạn, hôm nay bà dậy từ sớm làm bữa sáng, kiểm tra quần áo Lục Tuần phải mặc tận hai ba lần. Đến khi không còn việc gì để làm nữa, bà lại chạy vào phòng ngủ đánh thức Trần Dã – cái người hoàn toàn không cần thi đại học.

“Trần Dã! Ngày thi đại học mà còn ngủ à! Hôm nay thi đại học đấy! Thi đại học là chuyện quan trọng lắm đấy!” Bà thì thầm thúc giục Trần Dã, sợ đánh thức Lục Tuần đang nằm ngủ bên cạnh cậu.

Trần Dã mơ màng mở mắt ra, giơ tay lên nhìn đồng hồ.

“Mới có sáu giờ thôi mà……” Cậu trở mình dúi đầu vào ngực Lục Tuần.

Lục Tuần xoa xoa đầu cậu trong cơn ngái ngủ, rồi hắn đột nhiên mở bừng mắt ra, hỏi bà nội đứng cạnh mép giường, “Bà nội? Mấy giờ rồi ạ?”

“Tiểu Lục, con dậy làm gì, bà kêu Tiểu Dã mà.” Bà nhẹ nhàng bảo, “Vẫn chưa tới giờ đâu, con ngủ tiếp đi.”

“Thôi con không ngủ nữa đâu ạ, hôm qua con ngủ sớm rồi.” Lục Tuần ngồi dậy, vén chăn đắp kín cho Trần Dã rồi bước xuống giường.

“Cũng được, bà làm xong bữa sáng rồi, con đi ăn đi.” Bà từ tốn dặn dò xong rồi quay người lại, đét cho Trần Dã đang ngủ trên giường một phát.

“Ối……” Lục Tuần nhác thấy, liền vô thức giơ người cản lại.

Một tiếng “Đét” vang lên, cú tát của bà đập mạnh vào lưng Lục Tuần, cả người đánh lẫn người bị đánh đều ngây ra như phỗng.

Bà đơ ra một thoáng rồi lập tức chà xát chỗ Lục Tuần bị đánh trúng, “Ôi chao, con không sao chứ, bà không cố ý đâu, có đau không con?”

“Không sao ạ, không đau đâu bà.” Lục Tuần cầm tay bà, “Cứ để cậu ấy ngủ, lát nữa con gọi cậu ấy cho.”

“Không đau thật chứ?” Bà làm gì còn tâm trí nào nghĩ tới Trần Dã nữa.

“Không đau ạ.” Lục Tuần kéo bà ra khỏi phòng.

Trần Dã bị chuông báo thức đánh thức vào lúc bảy giờ.

Hôm qua trong phòng tập có hai huấn luyện viên xảy ra xô xát, một trong số đó còn báo cảnh sát, Bành Dũng đang ở bên ngoài nên cậu phải theo lên đồn cảnh sát, lúc trở về đã là rạng sáng.

Trần Dã ăn sáng xong cũng mới bảy giờ rưỡi, cậu chọn bừa một bộ quần áo rồi đứng chờ ở cửa.

Lục Tuần đã chuẩn bị xong, tuy nhiên trước khi ra ngoài bà nội lại cảm thấy họa tiết hoa trắng trên chiếc váy vàng của mình chưa đủ may mắn nên quay về phòng thay bộ khác.

Trần Dã chơi xong một ván game mà vẫn chưa thấy bà đi ra, đành gọi vọng vào trong nhà, “Bà ơi, đi thôi nào.”

“Ra đây ra đây!” Bà mặc chiếc váy vàng nhạt có hình chim chóc đi ra, “Bộ này thế nào?”

“Bà thay đồ rồi ạ?” Trần Dã thắc mắc.

Bà nội: “……”

“Chiếc váy này có họa tiết đẹp lắm, màu vàng nhạt một chút hợp với túi xách của bà hơn.” Lục Tuần nghiêm túc nhận xét.

Trần Dã cũng phụ họa, “Đúng đúng đúng, đẹp lắm đẹp lắm.”

Bà lườm cậu, “Đẹp cái gì mà đẹp, con biết cái gì đẹp hả?”

Trần Dã cười nắm tay bà, lảng sang chuyện khác, “Đi thi đại học thôi! Sắp trễ rồi, đi nhanh lên nào.”

“Đúng đúng.” Bà quay đầu gọi Lục Tuần, “Đi thôi!”

“Đi thôi.” Lục Tuần cũng cười nói.

✿Tác giả có lời muốn nói:

Đây là bộ truyền dài nhất tôi từng viết, cũng là bộ truyền kéo dài lâu nhất. Tròn ba năm, trong quá trình viết đã rất nhiều lần muốn từ bỏ, nhưng cuối cùng vẫn viết xong. Đến bây giờ tôi cảm thấy vô cùng may mắn vì bản thân đã kiên trì hoàn thành câu chuyện này, một phần lớn nguyên nhân thúc đẩy tôi viết xong được chính là nhờ các bạn vẫn đang theo dõi, vẫn đang bình luận, đây là một nửa động lực của tôi.

Có lẽ nguyên nhân này không quan trọng, cũng không phải tôi đang giải thích đâu mà chỉ là một thông báo, một lời nhắn nhủ tới những độc giả vẫn luôn theo dõi bộ truyện này.

Hai năm trước tôi thực sự không viết ra được gì, mỗi chương có thể viết ra bảy tám phiên bản mà lại còn hoàn toàn khác nhau. Tôi không biết phải viết thế nào mới đúng, đồng thời cũng cực kỳ thất vọng với thứ mình viết ra, không chỉ một lần tôi cảm thấy viết lách như cc vậy. Hiện tại tôi cũng quên vì sao ngày ấy tự dưng lại như vậy rồi, nhưng lúc đó sáng tác trở thành một việc rất khổ sở. Viết một đoạn văn thôi mà có khi tôi nhìn máy tính trừng trừng suốt cả tiếng, trừng đến nỗi muốn đập máy luôn. Trạng thái khổ sở ấy kéo dài một năm trời, nếu cứ mãi chẳng tìm được lối ra thì tôi cũng bỏ cuộc luôn, không viết nữa, sau đó liền kệ cho nó ra sao thì ra. Đến tháng chín, tháng mười một năm nay thì bỗng dưng lại từ từ thông suốt, tôi biết rõ được mình nên viết gì. Tôi viết truyện thuận lợi nên tôi đoán chắc mọi người đọc cũng thuận lợi nhỉ.

Tuy nhiên trạng thái vẫn chưa quá ổn định, cho nên tạm thời sẽ không viết truyện mới nữa.

Xin tạm biệt mọi người, đồng thời cũng gửi lời xin lỗi muộn màng, vô cùng vô cùng xin lỗi!

Chân thành hi vọng mọi người mạnh khỏe an khang! Vạn sự như ý!

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv