Nam Cung Tiên Nhi cảm thấy bực bội vội vã quay người nữ nhận trên giường lại.
"A"
Nàng ta giật mình kêu lên một tiếng thất thanh. Nữ nhân trước mặt chỉ có thể đơn giản nói một câu là quá xấu xí. Khuôn mặt nàng ta nổi từng cục, từng cục bướu to đùng, phải nói là "nhìn quá khủng khiếp".
"Keng"
Độc Cô Bại Thiên tức thì rút kiếm ra chắn trước mặt Nam Cung Tiên Nhi. Nam Cung Tiên Nhi thấy vậy cực kỳ hài lòng. Thứ nhất, nữ nhân trước mặt không đẹp bằng cô ta, căn bản không hề giống như những gì nàng ta tưởng tượng. Thứ hai, biểu hiện của Độc Cô Bại Thiên làm nàng ta vô cùng cao hứng, đúng như hy vọng muốn biến hắn thành một công cụ của nàng.
Nàng ta bắt đầu suy nghĩ, cảm thấy không ổn. Tiên Nhi đã sớm biết ngũ đại võ học thánh địa tại Thiên Vũ đại lục luôn cùng tiến, cùng thối, cùng nhau hổ trợ lẫn nhau. Còn nữa, môn nhân tối kiệt xuất của ngũ đại thánh địa võ công không phải tầm thường, hơn nữa dung mạo cũng phải xuất sắc hơn các đệ tử khác rất nhiều. Nàng ta đã sớm nghe người ta đồn đại về sự diễm lệ của Lý Thi tại Hán Đường đế quốc. Vì vậy nàng ta suy đoán nữ nhân trước mặt tuyệt không kém Lý Thi bao nhiêu, nhất định là đang mang mặt nạ.
Tay của Nam Cung Tiên Nhi không ngừng sờ soạng trên mặt thiếu nữ, không lâu sau lấy ra một tấm diện cụ. Lúc này, dung mạo của nữ nhân trên giường trở nên diễm lệ vô song nhưng lại khiến cho người khác nhìn vào tuyệt không thể có một ý đồ gì xấu xa. Khuôn mặt của giai nhân rất là điềm tĩn lãnh đạm, thánh khiết.
Nam Cung Tiên Nhi quay về Độc Cô Bại Thiên ra lệnh:
"Mau mang cô ta đi theo ta"
Độc Cô Bại Thiên tức thì vác thiếu nữ theo Nam Cung Tiên Nhi rời khỏi khách điếm. Cả hai đi thẳng tới một khu rừng phía ngoài Vọng Nguyệt thành. Trong lòng Nam Cung Tiên Nhi cảm thấy rất cao hứng. Nàng ta không thể ngờ mọi việc lại diễn ra một cách thuận lợi như vậy, giống hệt như là thò tay ra là lấy được. Nàng ta hiểu rõ mọi việc chủ yếu là nhờ đế cấp thần thức mãnh liệt của Độc Cô Bại Thiên chế trụ lấy thiếu nữ, làm cho nàng ta mất đi tri giác nên mọi việc mới thuận lợi như vậy.
Nam Cung Tiên Nhi cười nhẹ nói:
" Tiếp theo đó ngươi chắc là biết làm gì rồi chứ. Ta sẽ "không cẩn thận" dẫn người đi ngang qua đây, để cho người khác nhìn thấy tận mặt tiên tử của Thủy tinh trai đang cùng ngươi tại nơi hoang vu làm trò cẩu hợp như thế nào"
Nói xong , Nam Cung Tiên Nhi từ từ đi ra ngoài bìa rừng
Độc Cô Bại Thiên đặt thiếu nữ xuống đất, đôi tay đưa lên sờ soạng hai ngọn nhũ phong nảy nở của thiếu nữ. Thiếu nữ lúc này cảm thấy đầu đau như búa bổ, từ từ tỉnh lại. Nàng ta chỉ cảm thấy toàn thân nóng bừng. Nhưng trước mắt nàng......trước mắt nàng đang có một người đang sờ nắn........ thiếu nữ cảm thấy xấu hổ và giận dữ tới mức chút nữa là ngất đi.
Thiếu nữ cảm thấy cả người vô lực, toàn thân nóng bừng. Nàng biết ngay mình đã bị hạ độc, hơn nữa còn là dâm dược. Thiếu nữ lúc này thật sự hoảng sợ. nàng không dám nghĩ tiếp chuyện gì sẽ xảy ra. Chỉ có một điều nàng không hiểu đó là tại sao với thực lực một thứ vương cấp cao thủ như nàng mà lại không hay biết gì bị người ta hạ độc như vậy.
Lúc này, vẻ thánh khiết của thiếu nữ đã hoàn toàn biến mất mà thay vào đó là một nét mặt đầy sự sợ hãi. Nhìn thấy người bắt mình là một đại hán râu ria đầy mặt, dưới tình huống như vậy thì bất kỳ ai cũng sẽ phải rơi vào trạng thái này.
Tả thủ Độc Cô Bại Thiên đưa lên ngực thiếu nữ, hơn nữa còn cố gắng dùng sức thật nhẹ nhàng. Thiếu nữ rùng mình, đưa hai tay vô lực lên giữ lấy hai tay Độc Cô Bại Thiên, hốt hoảng nói:
"Đợi, đợi đã, ngươi là....thật ra ngươi là ai?"
"Ta là ai? Ta là Thiên, chủ nhân gọi ta là Thiên"
Thiếu nữ càng thấy lo lắng gấp bội. nàng thấy rõ tên này đã bị người khác khống chế tâm trí trở thành một công cụ, căn bản không có khả năng cảm thông người khác. Loại người này chỉ biết tuân lệnh chủ nhân mà thôi. Nhưng nàng không thể bỏ cuộc
"Ngươi biết không, ngươi đang bị người khác khống chế tinh thần. Ngươi là một kẻ đáng thương. Ngươi hãy giúp ta, ta có khả năng giải cứu ngươi, giúp ngươi khôi phục lại sự tự do ban đầu. Ngươi mau thả ta ra, ta sẽ ra tay giúp ngươi"
"Chỉ có chủ nhân mới có thể ra lệnh cho ta. Ta chỉ nghe lệnh chủ nhân mà thôi"
Tay của Độc Cô Bại Thiên tức thì nắm lấy tay thiếu nữ
Hai má của thiếu nữ ửng hồng.Nàng biết việc ngăn cản hành động của nam tử trước mặt bước đầu đã có kết quả. Thiếu nữ quả không hổ là truyền nhân kiệt xuất nhất của Thủy tinh trai, trong hoàn cảnh bị làm nhục như vậy nhưng vẫn còn có thể bình tĩnh để suy tính. Thứ nhất, tục mệnh kim đan mang trên người không thể uống được trước mặt nam tử này vì sẽ dẫn đến sự chú ý của hắn. Thứ hai, dù cho phục kim đan xong thì nàng vẫn phải tìm cách kéo dài thời gian, đợi dược lực phát huy tác dụng thì mới có khả năng thoát hiểm.
Có thể làm được hay không bản thân nàng cũng không nắm chắc. Nhưng thực tế nàng cũng không còn con đường nào khác. Nếu như đệ tử xuất sắc nhất của Thủy tinh trai lại bị một người mất hết thần trí làm nhục thì đừng nói nàng không còn mặt mũi nào để sống mà ngay cả toàn bộ người của Thủy tinh trai cũng phải vì nàng mà xấu hổ.
Đồng thời nàng cũng nghĩ tới nhân vật đáng sợ đứng sau lưng nam tử kia. Nàng chắc chắn một điều người đó không chỉ đơn giản điều khiển nam tử râu ria này làm nhục mình mà đằng sau đó nhất định còn có một âm mưu độc ác khác. Nàng khẳng định sau một khoảng thời gian, sẽ có một đám đông người võ lâm tới "quan khán". Nghĩ tới đó nàng không còn có can đảm để nghĩ tiếp.
Cái nàng cần nhất bây giờ chính là tận dụng thời gian để thoát khốn.
Thiếu nữ hận nhất là đôi tay của Độc Cô Bại Thiên cứ để trên ngực của mình trong khi mình chỉ có thể nằm bất động trên giường, không thể có chút phản kháng.
Đôi tay của Độc Cô Bại Thiên cuối cùng cũng rời khỏi người thiếu nữ. Thiếu nữ làm như xấu hổ, đưa tay lên che ngực, len lén lấy kim đan nắm chặt trong tay.
"Rẹt"
Độc Cô Bại Thiên xé toang lớp vải trước ngực thiếu nữ làm cho đôi ngọc phong hoàn toàn hiện ra trước mặt hắn. Nếu Độc Cô Bại Thiên còn tỉnh táo thì hắn nhất định sẽ phải ngẩn ngơ trước một kiệt tác của thiên nhiên
Thiếu nữ kinh hãi hét lên một tiếng, đưa tay bụm miệng lại. Đúng lúc này , nàng ta âm thầm lấy ra một viên thuốc trong suốt như ngọc. Đôi tay của Độc Cô Bại Thiên khống chế thiếu nữ, bế nàng lên giường. Thiếu nữ như chống cự mãnh liệt rồi âm thầm nuốt viên thuốc vào miệng. Kim đan vừa vào miệng tức thì hóa thành một luồng lương khí thơm ngát tiến vào trong người.
Lúc này, Độc Cô Bại Thiên đã bắt đầu cởi bỏ y phục khiến cho thiếu nữ cảm thây lo lắng. Nếu cứ như thế này thì chắc chắn nàng phải chịu nhục. Nàng biết muốn cho tục mệnh kim đan phát huy hiệu quả thì phải cần ít nhất thời gian nửa nén hương. Cái nàng cần nhất bây giờ chính là thời gian. Sư phụ của nàng chính vì rất thương yêu nàng nên mới đem kim đan trấn cung cho nàng một viên. Kim đan này cực kỳ trân quý, cả Thủy tinh cung chỉ có hai viên, có khả năng cải tử hồi sinh, giải bách độc. Thiếu nữ thật không ngờ là phải dụng kim đan trong tình huống này, thật không biết sau này phải ăn nói với sư phụ như thế nào.
Nhìn thấy Độc Cô Bại Thiên đang tiếp tục cởi bỏ y phục, thiếu nữ ráng sức ngồi dậy, ôm chặt lấy hắn, ngăn cản không cho hắn tiếp tục thoát y. Khuôn mặt thiếu nữ lúc này cực kỳ bình tĩnh, sắc mặt như lộ ra một sự thánh khiết. Trong lòng nàng không ngừng tự nhủ với bản thân: ta hiện tại bắt buộc phải làm vậy, chỉ có thể làm như vậy.
Độc Cô Bại Thiên chợt cảm thấy hình ảnh này rất quen thuộc, buột miệng nói máy móc một cách vô cảm :
"Nguyệt nhi, Ai là Nguyệt nhi? Nguyệt nhi là cô sao?"
"Không sai, ta chính là Nguyệt nhi. Không lẽ ngươi không nhớ ta sao?"
Thiếu nữ vội lên tiếng nói
"Không, cô không phải là Nguyệt nhi"
"Không lẽ ngươi không tin ta?"
Trong tiềm thức của Độc Cô Bại Thiên chợt vang lên một giọng nói:
"Bại Thiên ca ca, không lẽ huynh không tin muội sao? Huynh không còn tin muội nữa hay sao?"
Thanh âm đó nói mà như muốn khóc
"Không, Nguyệt nhi, ta vĩnh viễn lúc nào cũng tin muội"
Độc Cô Bại Thiên vội ôm chầm lấy thiếu nữ vào lòng
Lúc này, thiếu nữ cảm thấy toàn thân bắt đầu nóng lên. Nàng ta tự biết mình đã bị phục dược và lúc này chính là lúc dược phấn phát huy tác dụng. Chỉ có điều hiệu lực của tục mệnh kim đan lại chưa phát huy hiệu quả khiến cho thiếu nữ lo lắng không ngừng cựa quậy trong lòng Độc Cô Bại Thiên, trong tâm liên tục đọc thanh tâm chú để trấn định tinh thần. Chỉ có điều dược phấn quá kịch liệt khiến cho nàng bắt đầu cởi lấy y phục của Độc Cô Bại Thiên. Ngay cả y phục của nàng cũng nhanh chóng bị nàng cởi bỏ khỏi người.
"Nguyệt nhi, muội sao rồi?"
Độc Cô Bại Thiên vội quay người thiếu nữ lại, hai tay không ngừng truyền công lực vào người thiếu nữ.
Thiếu nữ ngày càng cảm thấy tốt hơn rất nhiều. Thần trí cũng từ đó mà tỉnh lại, công lực trong người từ từ ngưng tụ. Nàng biết cái này không chỉ là nhờ Độc Cô Bại Thiên không ngừng truyền công lực mà còn một phần do tục mệnh kim đan cũng bắt đầu phát huy tác dụng.
Đột nhiên, thiếu nữ đưa tay rút lấy trường kiếm của Độc Cô Bại Thiên. Nhưng ngay lúc đó, hữu thủ của Độc Cô Bại Thiên cũng nhanh như chớp giữ lấy ngọc thủ của nàng, giọng nói vô cảm cùng lúc cất lên Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://thegioitruyen.com
"Nguyệt nhi, muội muốn làm gì?"
Thiếu nữ trong lòng cảm thấy thật sự kinh hãi, nàng không thể ngờ phản ứng của hắn lại mẫn tiệp như vậy, có khả năng ngăn cản một thứ vương cấp cao thủ như nàng. Nàng biết mình đang gặp phải một đối thủ rất mạnh. Mặc dù lúc nảy nàng đã khôi phục hoàn toàn công lực nhưng căn bản nàng cũng không có lấy một phần thắng. Huống chi trong tình huống như thế này thì nàng càng không thể phát huy được hết khả năng của mình
Thiếu nữ thoát khỏi tay của Độc Cô Bại Thiên vội nhặt lấy áo choàng của hắn mặc vào rồi quay người bỏ chạy. Nàng ta từ Độc Cô Bại Thiên suy đoán ra người đứng đằng sau lưng hắn nhất định rất đáng sợ. Nhất định người đó còn ở quanh đây, có thể quay lại bất cứ lúc nào. Nếu bây giờ không chạy thì đừng mong có cơ hội nữa.
Độc Cô Bại Thiên ngây ngốc nhìn thiếu nữ càng lúc càng xa, miệng lảm nhảm nói :
"Nguyệt nhi, cuối cùng muội cũng đã bỏ đi rồi......."
Trong lòng hắn lúc này thật sự đau đớn, hắn bật người đứng dậy, ngẩng mặt lên trời hét lớn :
"A"
Tiếng hét như tiếng rồng ngâm khiến cho lá cây xung quanh rơi rụng lả tả. Trong đầu hắn lúc này chợt trổi lên một sư đau đớn cùng cực, trong ký ức như bị một lớp sương mù che giăng, không nhớ được gì.
"Tĩnh tâm thiên Chiến thiên quyết"
Hắn hét lớn
Lớp sương mù trong đầu hắn tức thì tan đi, mọi chuyện cứ lần lượt hiện ra trong đầu hắn; Nam Cung Vô địch của Nam Cung thế gia phá vương thành đế; bị Nam Cung Tiên Nhi dụng Điên đảo chúng sinh đại pháp khống chế; xâm phạm tới truyền nhân của Thủy tinh cung.......
Độc Cô Bại Thiên ngưỡng mặt lên trời hét lớn:
"Điên đảo chúng sinh thì có thể làm gì ta, ông trời có thể làm gì được ta....."