Cậu cắn đầu thuốc, thả vòng khói trắng, trông Diệp Hành ôm lấy Hạ Tinh Nhiên, rồi thấy Hạ Tinh Nhiên đẩy người ra, hệt như đang coi phim truyền hình máu cún lúc tám giờ. Sau đó Hạ Tinh Nhiên đi thẳng, không dừng bước, cũng không quay đầu.
Diệp Hành đứng mãi dưới tòa nhà chẳng khác nào cô vợ nhỏ bị người ta bỏ rơi, đâu đâu cũng toát lên vẻ ăn năn hối hận. Tận tới khi Lâm Vấn Kinh châm điếu thứ hai, Diệp Hành mới lấy lại tinh thần, lê người về. Cậu ta theo đuôi mùi khói và ánh lửa trên đầu thuốc, bắt gặp Lâm Vấn Kinh đang ngồi buông thả cạnh bồn hoa thì giật cả mình, tiếp đó gằn giọng đầy bực tức: “Cậu trông thấy hết rồi?!”
Chuyện của Lâm Vấn Kinh và Hạ Tinh Nhiên cũng rần rần người bàn tán và phỏng đoán trên diễn đàn trường. Diệp Hành vừa bị Hạ Tinh Nhiên từ chối, giờ vẫn vừa tức vừa ghi hận, bèn ký gửi hết cả thù hằn lên người Lâm Vấn Kinh. Nếu như… Nếu như không phải Lâm Vấn Kinh, chắc chắn Hạ Tinh Nhiên sẽ tha thứ cho cậu ta.
Lâm Vấn Kinh đứng dậy, vứt bánh gạo nếp đường nâu lủng lẳng trên tay và đầu thuốc đã tắt lửa vào thẳng thùng rác. “Thẩy rồi.”
Diệp Hành siết chặt móng tay đến gần như cắm vào máu thịt, đoạn bỗng dưng bật cười: “Lâm Vấn Kinh à, có ai từng nói với cậu rằng trông cậu có đôi phần giống tôi chưa nhỉ?”
Đúng là hơi giống thật. Nếu không Hạ Tinh Nhiên cũng chẳng nhận nhầm người lúc say rượu. Nhiều khi, cậu đoán chừng Hạ Tinh Nhiên đối xử khác biệt với mình, chỉ bởi đôi phần tương tự ấy giữa cậu và Diệp Hành.
Nhưng cậu không bằng lòng nghĩ Hạ Tinh Nhiên như vậy. Huống hồ cậu, Diệp Hành, không hề giống nhau. Hiện giờ Diệp Hành cố tình nói thế, cố tình đâm toạc cái cửa sổ giấy bày cảnh bằng mặt mà chẳng bằng lòng, khiến cậu buồn nôn phải biết.
“Tại sao không phải là cậu giống tôi?” Lâm Vấn Kinh ung dung, chữ nào chữ nấy tựa như lưỡi dao phập vào trái tim chính mình, máu chảy đầm đìa, “Tôi và A Nhiên quen nhau còn sớm hơn cả cậu đấy.”
Diệp Hành sững sờ, cứng cổ phản bác: “Cậu, cậu nói láo!”
Sao có thể như thế… Tinh Nhiên thích cậu ta đến vậy cơ mà… Trái tim và đôi mắt Hạ Tinh Nhiên của khi ấy toàn là cậu ta, nhìn cậu ta nhưng đang ngắm người khác ư, không thể nào.
Lâm Vấn Kinh cười: “Bàn về diện mạo, học thức, xuất thân, cậu thắng được tôi cái nào?” Diệp Hành thở hổn hển vì cáu giận, vươn tay tóm lấy cổ áo cậu, nhưng mở miệng ra lại chẳng thốt nổi câu châm chọc nào. Lâm Vấn Kinh đẩy cậu ta, cởi áo khoác dính mùi lẩu và vị khói thuốc ra, ném vào thùng rác; thậm chí còn lấy giấy ăn lau tay giống như vừa đụng phải thứ dơ bẩn nào đó.
Diệp Hành ngơ ngác trông theo cậu đi dần xa, vành mắt đỏ gay.
Chàng trai vứt bỏ áo khoác, chỉ mặc phong phanh cái áo len cao cổ màu trắng, sống lưng thẳng tắp như thể chẳng có chuyện gì có thể khiến cậu khom lưng, uốn gối. Cậu kiêu ngạo là thế, cũng có vốn liếng để mà ngạo kiêu.
Cậu cứ dợm từng bước vậy, rời xa khỏi ánh trăng ảm đạm. Diệp Hành biết, con đường phía trước của cậu là ánh sáng.
Không như cậu ta, tiếng xấu đồn xa.
Hết chương 7.