Mắt nhìn thấy trong bóng đêm, một điểm trắng hướng Phù Nguyệt các lao đi, không biết vì sao lại đột nhiên biến mất ở trước mắt. Nam Cung Kiệt lòng nóng như lửa đốt nhìn ở bốn phía Phù Nguyệt các tìm thân ảnh của Phong Ngâm.
Ở nơi nào…..Phong, rốt cuộc ngươi ở nơi nào?…..
Nam Cung Kiệt đứng giữa đại sảnh vắng lạnh, ánh mắt trống rỗng nhìn ra bóng cây lắc lư ngoài cửa sổ. Không có ai trả lời y, trong gió chỉ nghe thấy tiếng âm thanh xào xạc của lá cây.
Ánh trăng sáng tỏ, lại làm tổn thương lòng ngươi.
Nam Cung Kiệt nhẹ nhàng hô vài tiếng kêu tên Phong Ngâm, hối hận cắn chặt môi, vội vàng phi thân lao đi nơi khác tìm người.
Bên trong núi giả có một cái hang nhỏ bí mật, là Phong Ngâm mấy ngày trước lơ đãng phát hiện ra, không thể tưởng tượng được thế nhưng hiện tại lại có công dụng như thế này.
Phong Ngâm lẳng lặng ngồi dưới đất, dựa lưng vào núi đá giả phía sau, mọi tư vị nảy lên trong lòng. Khóe môi mỉm cười có chút bất đắc dĩ, có chút chua xót, có chút bối rối.
Có lẽ bởi vì cuộc sống cấm dục mấy tháng nay, dù sao……y cũng là nam nhân khí huyết phương cương….
Không nên hoài nghi y……Không nên so đo nhiều…..Không nên…..Lý trí nói cho Phong Ngâm không nên nghi ngờ, nhưng tâm hắn lại không nói thế.
Phong Ngâm không nên tiếp tục phỏng đoán, vô lực nhắm mắt lại, khẽ nhếch môi cho lưu khí, lòng như dao cắt.
-“Nên làm thế nào cho phải?”_Nhẹ đưa tay khẽ vuốt bụng, Phong Ngâm cúi đầu nhìn cái bụng nhô ra của chính minh, như là đang hỏi đứa nhỏ trong bụng_: “Nên làm thế nào cho đúng?….”
Đau ở ngực lan dần đến bụng, Phong Ngâm nhịn không được run sợ từng trận.
-“A……”_Phong Ngâm cố gắng hơi động đậy thắt lưng, một tay chống xuống đất, một tay nhẹ vuốt bụng như để trấn an hai vật nhỏ không an phận ở trong.
Nhưng hai đứa con trai như là bị cảm xúc của Phong Ngâm ảnh hưởng, không hào phóng cũng không có dừng lại đấm đá lung tung, ngược lại còn trầm trọng thêm, quyền cước đá cũng càng thêm lực, làm cho trên trán Phong Ngâm chảy mồ hôi lạnh.
Phong Ngâm thống khổ ngảng đầu lên, hơi mở miệng hút khí mà thở, ở trong lòng kiên nhẫn khuyên bảo hai đứa nhỏ trong bụng_: “Đứa nhỏ nghe lời, ….phu thân….sắp chịu không nổi nữa rồi…..”
-“A…a………..”_Tiếng rên rỉ từ miệng Phong Ngâm phát ra, trong bụng lại náo động một trận mạnh hơn làm cho Phong Ngâm ý thức được sự tình nghiêm trọng, sợ hãi cùng đau đớn làm cho môi hắn không ngừng run rẩy, hình như đang có cái gì đó đang rời xa mình, bắt cũng không được gọi cũng không về.
Phong Ngâm miễn cưỡng kéo thân thể nặng nề một chút chậm rãi đến cửa hang, ôm bụng cố gắng hết sức đứng thẳng người, liền nghiêng ngả lảo đảo đi đến đình tạ mà Sở Tương Tích ngủ lại.
Phong Ngâm chưa từng tự trách giống như lúc này. Dọc đường đi, ở trong lòng yên lặng giải thích cùng đứa nhỏ_: “Thực xin lỗi…Thực xin lỗi…..”_ Không bao giờ…….đừng rời khỏi phụ thân nữa……
Đèn trong phòng Sở Tương Tích đã tắt. Phong Ngâm biết Sở Tương Tiếp đã sớm ngủ, nhưng đau đớn trong bụng nửa khắc cũng không có dừng lại làm cho hắn không thể không dùng sức gõ cửa để người trong phòng tỉnh lại.
-“Sở huynh……Sở huynh…..”_Phong Ngâm thanh âm suy yếu, những âm cuối giống như tiếng kêu rên.
-“Phong!”_Sở Tương Tích đưa tay qua dưới nách Phong Ngâm, nửa ôm nửa đem hắn qua khỏi bậc cửa, khẩn trương hỏi_: “Các ngươi đây là xảy ra chuyện gì?”
-“Ta vừa mới, …động chân khí….”_Phong Ngâm vô lực để cho Sở Tương Tích đỡ mình lên giường, hơi dựa vào đầu giường, suy yếu nói_: “ Đứa nhỏ hiện tại… động rất nghiêm trọng”
Sở Tương Tích cũng không hỏi chuyện gì, hơi chút nhìn hạ thể Phong Ngâm an ủi_: “Không có chảy máu, người cũng đừng khẩn trương”_Nói rồi chân tay lưu loát mở túi ngân châm.
Phong Ngâm an tâm gật đầu, chậm rãi hướng ra sau nằm xuống, để cho Sở Tương Tích hạ châm cho mình.
“Tiểu Phong, ngươi cũng đừng suy nghĩ nhiều, nghỉ ngơi tốt nhất mới là quan trọng.”_Sở Tương Tích chậm rãi thu lại một châm cuối cùng, ngẩng đầu nhìn tay Phong Ngâm run rẩy chậm chạp gài lại khấu áo, liền bỏ tay hắn ra, thoải mái đem khấu áo gài lại thật tốt.
Phong Ngâm có chút xấu hổ cười cười, Sở Tương Tích nhìn thấy ngực lại một trận đau đớn.
-“Sở huynh không cần lo lắng”_Phong Ngâm thản nhiên cười.
– “Đều đã như vậy còn không lo lắng, ta có khả năng không lo lắng sao?”_Sở Tương Tích bất đắc dĩ thở dài_: “Nam Cung Kiệt mới vừa rồi đến đây tìm ngươi……”
-“Ta biết”_Nét cười trên mặt Phong Ngâm rất nhanh liền hạ xuống, thần sắc bi thương mà đạm mạc_: “Ta hiện tại không muốn nghĩ đến y”
Không muốn, nhưng lại không cách nào ngăn được nghĩ đến, điên cuồng mà nghĩ đến……Lòng Phong Ngâm chỉ tràn dầy cảm giác chua xót cùng chua xót.
-“Sở đại phu”
Sở Tương Tích cùng Phong Ngâm đều bị thanh âm quen thuộc của Nam Cung Kiệt ở ngoài cửa làm cho cả kinh chấn động, Phong Ngâm chỉ dừng lại một chút, rồi liền nhích thân mình thẳng người đứng dậy
-“Tiểu Phong……?”_Sở Tương Tích nghi hoặc nhìn Phong Ngâm đứng lên.
-“Xin huynh nói với người ở ngoài cửa, Phong Ngâm không có ở đây”_Phong Ngâm vội vàng phân phó xong, liền lưu lại Sở Tương Tích bộ mặt khó xử đi vào Thiên các.
-“Sở đại phu! Mở cửa!”_ Nam Cung Kiệt lo lắng ra lệnh, ván cửa cũng không chịu nổi lực đập cửa quá nặng, liền vang lên âm thanh”bang bang” ồn ào.