-“Cút!”_Nam Cung Kiệt nghiêng đầu nói, thanh âm lạnh lùng làm cho lòng người phát run _: “Ta không muốn giết ngươi, liền cút đến bên cạnh Ân Kỳ Uyên, thuận tiện nói cho hắn ta biết: không cần si tâm vọng tưởng”
Nam Cung Kiệt chỉ tay ra ngoài, liền gặp thắng y đang cuối đầu đi đến, không đợi Nam Cung Kiệt phân phó, đã ngầm hiểu rõ đến bên cạnh Nhạn Lạc _: “Nhạn nhị tiểu thư, xin đi theo ta”
Nhạn Lạc cảm thấy cả kinh, vội bước lui về phía sau. Thắng y nhanh tay nắm lấy cổ tay của nàng ta, không cần tốn niều sức liền đem người kéo ra khỏi cửa. Xa xa còn có thể nghe âm thanh khóc lóc thảm thương của Nhạn Lạc
Nam Cung Huyền thở dài một cái thật mạnh, quay đầu lại cùng Nhan Ca nói _: “ Triệu tập tất cả danh y mà Trung Nguyên có, ta không tin không có người nào giải được độc của Thiên Trúc thảo!”
Nam Cung Huyền nắm chặt tay, tức giận nói_: “ Vậy thì triệu tập giáo chúng của chúng ta, vài ngày nữa sẽ công lên Hành Vũ phái”
-“Giáo chủ!”_Phong Ngâm tiến đến phía trước một bước, rồi quỳ xuống _: “Thỉnh Giáo chủ suy nghĩ lại!”
Nam Cung Kiệt đứng ở phía sau Phong Ngâm thấy thế, vội lấy một tay kéo hắn đứng lên, thần sắc giận dữ.
Thấy Phong Ngâm dứt khoát quỳ gối trên mặt đất, Nam Cung Huyền “Ôi!” lên một tiếng, nghĩ đến trong bụng Phong Ngâm đang mang độc đinh (con một mấy đời) hương khói của Nam Cung gia, lo lắng nói _: “Từ nay về sau, ngươi thấy ai cũng không cần phải quỳ, phải cẩn thận đứa nhỏ”_Vừa nói vừa nhìn vào bụng Phong Ngâm.
Phong Ngâm xấu hổ xoa bụng, có chút chột dạ nhìn vẻ mặt giận hờn của Nam Cung Kiệt, ngượng ngùng nói_: “Ta…”
-“Người làm sao vậy hả?”_Nam Cung Kiệt nắm chặt tay Phong Ngâm, nói trách _: “ Ngươi chẳng phải mới vừa rồi còn nói sẽ vì mình mà suy nghĩ sao?”
Thấy sắc mặt Phong Ngâm vẫn tái nhợt như cũ, Nam Cung Kiệt không đành lòng nói lời trách cứ, đem hắn kéo vào trong lòng ngực của mình, ôn nhu nói_: “Chúng ta cũng là vì suy nghĩ cho ngươi. Hành Vũ phái là đệ nhất võ lâm phái. Nếu chúng ta tấn công vào trong được, nhất định sẽ lưỡng bại câu thương (cả hai đều bị thương). Cho nên ngươi nhất định phải mạo hiểm thử một lần, nếu không thể toàn thân trở ra, đến lúc đó mới quyết định có được hay không?
Phong Ngâm giận dữ nói_: “ Ta cũng không phải mất đi năng lực tự bảo vệ mình. Ân Kỳ Uyên lần này là vì ta mà đến, các người lại nơi nơi bảo hộ ta, có biết ta sẽ suy nghĩ như thế nào không?”
-“Phong Ngâm..”_Nam Cung Kiệt khẩn trương hô to, muốn nói rồi lại thôi, đối với Nam Cung Huyền và Nhan Ca nói_: “Hai người ra ngoài trước đi”
Nhan Ca gật đầu, cùng Nam Cung Huyền trao đổi ánh mắt. Hai người không nói gì cùng đi ra ngoài.
Nam Cung Kiệt kéo tay Phong Ngâm qua, ôm chặt hắn _: “Người tiếp tục nói”
Phong Ngâm đẩy Nam Cung Kiệt ra, nhìn vào hai mắt y nói_: “ Ta không muốn làm cá chậu chim lồng*, làm chim hoàng yến bị ngươi đặt trong tay che chở, chăm sóc cẩn thận, như vậy sẽ chỉ khiến ta có cảm giác mình vô dụng”
*Cá chậu chim lồng: ý nói cá trong chậu, chim trong lồng: là vật yếu ớt, không có khả năng rời khỏi nơi ở an toàn của mình, chỉ có thể trong chờ vào người khác.
Phong Ngâm dùng ngón tay nhu nhu lông mày đang nhíu thành chữ “xuyên”của Nam Cung Kiệt_: “Từ lúc mang thai đứa nhỏ, võ công của ta đã không thể giống như lúc trước. Ta thường cáu giận tại sao bản thân mình lại trở nên suy yếu như thế. Ngay cả bản thân mình còn không thể tự bảo vệ, huống chi là ngươi”_Phong Ngâm bất đắc dĩ nói _: “Chính vì nguyên do đó, ta thậm chí đã từng nghĩ đến không cần đứa nhỏ….”
Nam Cung Kiệt lẳng lặng kéo tay đang nắm chặt Phong Ngâm xuống, bộ dạng thuận theo, không nói gì.
Phong Ngâm cười vòng tay ôm lấy lưng áo Nam Cung Kiệt, đầu ngả trên bờ vai của y, an ủi _: “Ta tin tưởng ngươi sẽ không để cho ta cùng đứa nhỏ bị thương tổn. Ta cũng muốn ngươi tin tưởng ta cũng có năng lực để bảo hộ ngươi”.
Nam Cung Kiệt ôm chặt lấy đầu Phong Ngâm, nhắm mắt lại dúi đầu vào tóc hắn, khẽ thở dài _: “ Ngươi ở trong lòng ta vĩnh viễn là người quan trọng nhất, ta tin tưởng ngươi”_Hai tay nâng mặt Phong Ngâm lên, Nam Cung Kiệt nhìn thẳng vào hai mắt hắn_: “Chính là hiện tại, sự tình không phải như vậy là không xong. Chỉ còn sáu ngày để đi tìm giải dược, ngươi đáp ứng ta: một giây cũng không thể rời đi, phải từng bước bên cạnh ta”
Phong Ngâm cầm lấy tay Nam Cung Kiệt, nhắm mắt hướng vào lòng bàn tay y mà nẹ nhàng hôn xuống, cười gật đầu.
Nam Cung Kiệt hít một hơi, dùng sức đem Phong Ngâm ôm vào cơ thể mình, ghé vào lỗ tai hắn nhẹ giọng _: “Ta cần người!”
Phong Ngâm đem mặt áp vào cổ Nam Cung Kiệt, nghẹn ngào nói_: “Ta cũng cần người!”
Lúc này, Nhạn Lạc, bị thắng y “thỉnh” ra khỏi cửa Huyền Minh giáo, khóc sướt mướt hướng rừng trúc đi đến.
Bóng đêm dần dần dằng dặc, bóng cây trong rừng trúc lắc lư, còn có âm thanh trong rừng trúc vọng lại tiếng khóc ủy khuất cùng tiềng gió thổi qua lá trúc.
Mà không để Nhạn Lạc kinh ngạc chính là Ân Kỳ Uyên nhanh nhẹn đi tới. Trong tay không có kiếm mà là cầm một quạt giấy nghiễm nhiên trở thành bộ dạng thư sinh.
-“Cô nương nửa đêm đến vùng hoang vu dã lâm này, thật là nguy hiểm”_Ân Kỳ Uyên cười tà khí, mở ra quạt giấy nhẹ tay phe phẩy _: “Sao không cùng tiểu sinh cùng nhau về phủ?”_Nói xong cuối cùng một phen ôm lấy lưng áo Nhạn Lạc, cúi đầu hướng trên mặt nàng mà hôn.
Ân Kỳ Uyên cảm thấy mỹ mãn xếp quạt lại, ôm chặt lấy Nhạn Lạc, mũi chân thi triển khinh công xuyên qua rừng trúc.
Nhạn Lạc vừa hoảng vừa sợ không thể không ôm lấy Ân Kỳ Uyên, nói_: “Nhị biểu ca nói, ngươi lần này hẳn là chết tâm đi, huynh ấy sẽ không để cho Phong Ngâm đi”
-“Hắn sẽ đến!_Ân Kỳ Uyên tràn đầy tin tưởng cười nói _: “Hắn nhất định sẽ đến!”.