Bọn họ chừa chỗ cho Ôn Nhiễm ngồi bên cạnh Tạ Quan Tinh.
Trên chiếc bàn dài màu đen sắp xếp đầy đủ dụng cụ ăn uống, món ăn tinh xảo đẹp mắt, mỗi món không quá nhiều nhưng lại có rất nhiều món trải dài hết cả bàn.
Tạ Quan Tinh nắm tay Ôn Nhiễm ngồi xuống, cậu gãi gãi lòng bàn tay cô ý bảo cô chào hỏi.
“Đây là bà nội em.”
Ôn Nhiễm nhìn về phía bà lão tóc bạc nhưng nét mặt rạng rỡ ngồi ở vị trí chủ tọa: “Con chào bà.”
Sau khi chào hỏi người lớn nhất Tạ gia xong Ôn Nhiễm lại đợi Tạ Quan Tinh nhắc nhở mình chào những người khác. Dù sao ở đây còn không ít người lớn đâu, hôm nay là mừng thọ của người lớn nhất Tạ gia nên con cháu đều có mặt đủ cả. Ánh mắt mọi người đồng loạt hướng về phía Ôn Nhiễm.
Nhưng Tạ Quan Tinh vẫn luôn không có hành động gì.
“Em…”
“Những người còn lại không cần phải chào, người nhiều như vậy chị chào không hết được.” Giọng nói của Tạ Quan Tinh không hề nhỏ chút nào.
“…”
Sau đó Ôn Nhiễm thấy phân nửa người trên bàn đều cúi mặt xuống.
Gia giáo của Tạ gia thật sự rất nghiêm khắc, tuy rằng tác phong sinh hoạt vẫn bình thường.
Trong khi dùng bữa không ai nói với ai lời nào cả, mỗi lần Ôn Nhiễm gắp thức ăn sẽ lén nhìn người lớn trên bàn vài lần, cùng với những người ngang hàng với Tạ Quan Tinh nữa.
Tạ Diên cũng ở đây, anh ta ngồi ngang hàng, đối diện với Tạ Quan Tinh. Khi phát hiện ra Ôn Nhiễm nhìn mình anh ta nhướng mày với cô.
Ôn Nhiễm thu hồi ánh mắt, đúng lúc nhìn thấy Tạ Quan Tinh bỏ tôm đã được lột vỏ vào trong chén của mình.
Cô để ý thấy, khi Tạ Quan Tinh gắp đồ ăn thì trên bàn sẽ không có bất cứ ai gắp cùng món với cậu cả, thậm chí đều là chờ Tạ Quan Tinh gắp xong rồi bọn họ mới được động đũa.
Có vài vị trưởng bối đều thế cả.
Tôm vừa bóc vỏ thật sự rất tươi, không hề có chút mùi tanh nào. Ôn Nhiễm cảm thấy dì giúp việc ở Tạ gia nấu cơm rất ngon đồng thời cũng cảm thán bạn trai mình là một nhân vật rất tài giỏi và tàn nhẫn.
Mặc dù cho đến giờ A Nhượng chưa từng để lộ vẻ tàn nhẫn trước mặt cô.
Sau khi bữa cơm này kết thúc trên bàn mới bắt đầu có âm thanh trò chuyện.
Dì giúp việc bưng trà nóng lên cho những người đã dùng bữa xong.
“Con tên Ôn Nhiễm phải không? Cô có thể gọi cho là Nhiễm Nhiễm được chứ?” Một người phụ nữ trắng trẻo mập mạp, nhìn vô cùng cao quý, thân thiết dịu dàng nói: “Cô là cô hai của A Nhượng.”
Ôn Nhiễm gật đầu: “Chào cô hai.”
Có cô hai rồi tiếp theo lại đến cô ba, tiếp nữa là chú nhỏ, rồi anh họ, chị họ.
Ôn Nhiễm chào đến hoa hết cả mắt, nhưng cô không thể không thừa nhận một điều là con cháu Tạ gia đúng là được di truyền gen tốt hơn người khác nhiều. Dù là người lớn trong nhà hay là anh họ chị họ gì đó, tùy tiện bốc đại một người ra cũng có thể đánh bại hết hoa khôi giáo thảo trong trường cô.
“Cô nghe nói Ôn Nhiễm là học bá thì phải.” Cô ba nói xong thì lấy cây son từ trong túi ra thoa lên môi.
Bà nội thấy vậy lập tức nhíu mày, cầm một quả đào ném về phía cô ba: “Suốt ngày bôi bôi trét trét cái mặt, giống hệt như bà phù thủy vậy.”
Cô ba không hề tức giận, cô ta cúi xuống nhặt quả đào lên, cợt nhả nói: “Con là bà phù thủy vậy thì người là gì chứ?”
Ôn Nhiễm nhìn bà nội Tạ hết mắng cái này lại đến mắng cái kia, dường như như vậy lại có thể dỗ cho bà ấy vui vẻ. Nếu vậy xem ra mối quan hệ của người nhà Tạ gia còn hài hòa hơn những gia đình bình thường khác nữa.
Bà nội Tạ mắng hết mọi người trong nhà một lượt rồi cuối cùng ánh mắt dừng lại trên mặt Ôn Nhiễm.
Ôn Nhiễm lập tức ngồi thật nghiêm chỉnh.
Tạ Quan Tinh vẫn còn đang ăn, lúc này cậu mới để đũa xuống chậm rãi nói với bà nội Tạ: “Bà nội, đừng có dọa cô ấy.”
“Ta còn chưa có gì nữa cơ mà?” Bà nội Tạ đập bàn một cái: “Mắt con chắc là nhìn thấu trời xanh luôn đấy nhỉ?”
“Bà nội đừng có giận, tức giận không tốt cho sức khỏe đâu.” Ôn Nhiễm có chút vụng về mà làm hòa, cô không có ông ngoại bà ngoại, cũng không có ông nội bà nội. Dù có thì Tưởng Nhu Nghệ và Ôn Tùng Hàn sẽ không cho cô và Ôn Tân Nhĩ tiếp xúc qua. Cho nên đối mặt với đứa trẻ lớn tuổi như này cô không có chút kinh nghiệm nào cả.
“Mọi người đã thấy Ôn Nhiễm hết rồi thì con đưa cô ấy về trường trước đây.” Tạ Quan Tinh không mặn không nhạt nói.
Là một người chủ nhà – Tạ Tông lên tiếng: “Con không ở lại nghỉ ngơi một đêm được à? Phòng của con ta đã cho người dọn dẹp sạch sẽ rồi.”
“Không được.” Tạ Quan Tinh không chút suy nghĩ mà trực tiếp từ chối ngay.
Ôn Nhiễm nhìn thấy được sự mất mát và khổ sở thoáng hiện lên trong mắt Tạ Tông.
Kỳ lạ, sao ông ấy lại có biểu hiện mất mát chứ, năm sáu đứa con còn chưa đủ cho ông ấy thỏa mãn sao.
Huống gì, trước đây nếu không phải là mẹ của Tạ Quan Tinh bị bệnh qua đời thì căn bản Tạ Tông sẽ không đón cậu về đây.
“Nhiễm Nhiễm, A Nhượng của bọn ta….” Tạ Tông ho khan, mọi người trên bàn lập tức hiểu ý. Ai đi tolet thì đi toilet, muốn đi cho con uống sữa thì đi cho con uống sữa, mấy đứa nhỏ không hiểu chuyện bị người lớn nắm tay lôi đi.
Trong chớp mắt trên bàn chỉ còn lại bà nội Tạ, Tạ Tông, Ôn Nhiễm và Tạ Quan Tinh.
Tạ Quan Tinh giống như là chẳng có chuyện gì, cậu lại cầm đũa tiếp tục ăn.
Cậu ăn rất chậm, từ lúc bắt đầu ăn cơm đến bây giờ tổng cộng chưa có ăn được bao nhiêu.
“A Nhượng của bọn ta đã chịu khổ rất nhiều, ta hy vọng hai đứa có thể vui vẻ ở bên cạnh nhau mà không có bất cứ mâu thuẫn và giận dỗi nào, bên nhau lâu dài.” Biểu cảm của Tạ Tông lộ rõ vẻ xúc động, đương nhiên điều đầu tiên để Ôn Nhiễm thấy đồng cảm là nếu như cô còn chưa biết ông ấy có tận 5-6 người con.
Ôn Nhiễm gật đầu: “Cảm ơn bác trai, con đã hiểu rồi.”
“Bố của con…”
“Cha, con đã ăn xong rồi, ở trường có chút chuyện con đưa cô ấy về trường trước.” Lần này Tạ Quan Tinh không chỉ nói mà cậu còn trực tiếp cầm tay Ôn Nhiễm lôi cô đứng dậy.
Chân ghế ma sát với nền nhà tạo ra âm thanh vô cùng chói tai, cậu quay đầu nhìn lên lầu, lập tức mấy cái đầu ở đang thập thò ở chỗ tay vịn nhanh chóng rụt vào.
Bà nội Tạ cũng đứng lên theo, lúc này Ôn Nhiễm mới chú ý bà ấy cầm một cây gậy trong tay, khi đứng lên cơ thể còn hơi chao đảo một chút.
Cơ thể của người già thật ra không tốt giống như vẻ bề ngoài.
“Con đã bao lâu rồi chưa về nhà chứ?” Bà nội Tạ có hơi sốt ruột: “Con có muốn hận thì hận cha của con kìa, sao đến bà nội mà con cũng không cần vậy? Nó là nó còn bà là bà mà.”
Tạ Tông ở bên cạnh: “…”
Tạ Quan Tinh bất đắc dĩ thở dài một tiếng: “Sao con có thể không cần người được?”
“Hôm nay là sinh nhật của bà nội vậy mà con nói đi là đi liền như thế!” Bà nội Tạ dùng cây gậy gõ mạnh xuống mặt đất.
Ở phía cầu thang đã bắt đầu vang lên tiếng rì rầm.
“Bà nội thiên vị thật đấy, bà chỉ thích anh nhỏ thôi!” Những người nhỏ hơn Tạ Quan Tinh đều gọi cậu là anh nhỏ.
“Em đang nói nhảm đấy à? A Nhượng là do một tay bà ngoại nuôi lớn, đương nhiên phải nhiều tình cảm hơn bọn nhãi ranh các em rồi.”
“Nhưng anh nhỏ cũng đến khi lên tiểu học mới được đón về mà!”
“Sau khi về nhà thì vẫn luôn ở bên cạnh bà ngoại cho đến lớn.”
Ôn Nhiễm đứng ở giữa, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh.
“Cuối tuần con lại về thăm người, hôm nay trong nhà nhiều người quá.” Tạ Quan Tinh cầm lấy túi xách của Ôn Nhiễm ở trên ghế lên. “Dạo này thời tiết khá lạnh, người nhớ chú ý một chút đừng để bị cảm.”
Tạ Quan Tinh nói xong lập tức đi về phía thang máy, bà nội Tạ sốt ruột đến mức giậm chận. Một bên bị dì giúp việc giữ chặt một bên thì mắng Tạ Quan Tinh đủ lông đủ cánh rồi nên không cần mình nữa.
Nhưng Tạ Quan Tinh sớm đã đi rồi.
Đôi mắt bà nội Tạ đỏ au, bà ấy nghiến răng nghiến lợi quay đầu nhìn con trai lớn của mình: “Đều là lỗi do ngươi hết cả đấy!”
Tạ Tông: “…”
–
Quay trở lại xe, Ôn Nhiễm điều chỉnh ghế dựa cho hơi thấp xuống một chút: “Bà nội thật sự nhớ em lắm đấy.”
Tạ Quan Tinh khởi động xe, “Sau khi em về lại nhà thì vẫn luôn ở bên bà, tình cảm của em với bà khá tốt.”
“Vậy sao em lại…” Vô tình như vậy, những lời tiếp Ôn Nhiễm không nói ra. Lúc đó vành mắt của bà ấy đều đỏ ửng, đoán chừng là chân cẳng không tiện đuổi theo nên chỉ có thể đứng yên một chỗ chua xót nhìn theo mà thôi.
“Trong nhà nhiều người.” Nét mặt Tạ Tông vô cùng bình tĩnh “Bà nội đối xử quá tốt với em sẽ khiến cho người khác ghen tị.”
Ôn Nhiễm chớp chớp mắt, ghen tị thì sẽ thế nào?
“Trong tay bà nội vẫn còn không ít thứ quý giá, nếu em gần gũi với bà thì không phải chuyện tốt.” Tạ Quan Tinh chậm rãi nói.
“Bà nội muốn để lại hết tất cả cho em, em đã nói với bà như vậy không tốt lắm nhưng bà không chịu nghe.” Tạ Quan Tinh cười một tiếng: “Bà nội lớn tuổi rồi, tính tình không tốt lại không thích nói lý lẽ.”
Ôn Nhiễm nhìn Tạ Quan Tinh, bình thường đối phương che giấu cảm xúc rất kỹ, không hề để lộ. Nhưng ở trước mặt cô cậu không hề che giấu, vui vẻ sẽ hiểu hiện, không vui sẽ làm nũng gọi cô là chị gái.
Lần này đến nhà cậu Ôn Nhiễm lại thấy đối phương như biến thành người khác vậy, không nắm bắt được, sâu không thể đoán, đối với người nhà lạnh nhạt lại xa cách.
Ôn Nhiễm đang đắm chìm trong thế giới riêng của mình nên không chú ý xe đã đỗ ở một nơi vô cùng hẻo lánh.
Đến khi cô bừng tỉnh thì mới phát hiện xung quanh bốn bề im ắng, những cành cây tuyết tùng bên ngoài cửa sổ bị gió thổi lung lay, cách đó không xa có vài ngọn đèn đường tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt.
“Đây là đâu vậy?”
“Đàn chị, vừa nãy chị suy nghĩ gì đó?” Tạ Quan Tinh hỏi, một bàn tay cậu nhẹ nhàng đặt lên lưng ghế phụ, cuốn lấy lọn tóc của Ôn Nhiễm mà vân vê.
Mặt mày tinh xảo, ở bên dưới ánh đèn không đủ sáng trong xe lại mang theo một vẻ đẹp kỳ lạ.
Ôn Nhiễm nói không nên lời, giống như là bị ai bóp chặt cổ họng.
Bàn tay sau lưng cô tìm đến cửa xe, còn chưa có ấn xuống đã bị bàn tay to của cậu nắm lấy.
“Chị đang làm gì đó?” Tạ Quan Tinh híp mắt nhìn vào mắt, mũi, miệng của Ôn Nhiễm. “Chị ơi, em muốn hôn chị.”
Bàn tay đang đáp ở lưng ghế dựa đã nhanh chóng luồn ra sau lưng Ôn Nhiễm, không biết đai an toàn của Tạ Quan Tinh đã cởi từ khi nào. Ôn Nhiễm siết chặt đai an toàn của mình, tình cảnh của cô bây giờ giống như cá nằm trên thớt vậy.
Hơi thở nóng rực phả thẳng một đường từ khóe môi của cô xuống dưới, nụ hôn của cậu đáp xuống tai và cổ của cô, hơi thở của chàng trai có chút nặng nề: “Chị ơi, hôm nay chị thơm quá.”
Ôn Nhiễm cuộn tròn cơ thể lại, cả người cô đã nóng lên nhưng vẫn muốn hướng gần về phía Tạ Quan Tinh hơn.
“Em im ngay.” Ôn Nhiễm cắn răng, trừng mắt nhìn Tạ Quan Tinh, trong ánh mắt hàm chứa nước mắt, một chút cũng không hề đáng sợ.
Tạ Quan Tinh nắm tay Ôn Nhiễm, để cô vòng tay qua ôm eo mình. Một bàn bàn tay của cậu ôm Ôn Nhiễm, một bàn tay ghì lên kính xe khiến cho cô dán sát vào người mình.
“Ôn Nhiễm, đây là mộ của mẹ em.” Giọng nói của chàng trai bị ép xuống khá nhỏ, nhìn qua có vẻ bình tĩnh nhưng cảm xúc cuồn cuộn đã dâng lên nơi đáy mắt rồi, cậu rất hiếm khi gọi thẳng tên cô: “Em muốn hôn chị ở trước mặt mẹ, để mẹ biết em rất yêu chị.”
“Ôn Nhiễm, em yêu chị.” Đây là lần đầu tiên Tạ Quan Tinh chính thức nói em yêu chị một cách trực tiếp đầy kiềm chế như vậy.
Ôn Nhiễm ngẩn người nhìn Tạ Quan Tinh: “Chị cũng…”
Tạ Quan Tinh đưa tay che đi đôi mắt Ôn Nhiễm, ngay lúc này đây cậu đột nhiên lại không dám nhìn vào mắt cô vì sợ bản thân sẽ làm ra việc gì đó khiến cô sợ hãi.
“Chị ơi, em yêu chị, đã yêu bốn năm rồi.”
Không có ai sinh ra đã biết yêu ngay, không có người từng dạy cho Tạ Quan Tinh biết yêu là gì. Nhưng từ sau khi Ôn Nhiễm xuất hiện, thậm chí cậu còn không cần biết cô làm gì đã lập tức yêu cô.
Cậu chỉ biết một lòng yêu Ôn Nhiễm.
“Em đã từng mua bánh kem cho chị suốt một năm…” Tạ Quan Tinh nâng mặt Ôn Nhiễm lên, từng chút từng chút mút hôn môi cô: “Chị thích hoa hồng champagne em lập tức cho chuyên gia trồng một trang viên hoa hồng champagne, chị đến Nam Đại em cũng đến Nam Đại.”
Cánh tay của Ôn Nhiễm đang đặt trên eo của Tạ Quan Tinh khẽ run rẩy, chuyện này cô thật sự không biết.
“Mới đầu chị còn tưởng Trần Phủ Án là người tặng bánh kem.”
“Chị không cần sợ hãi, người phải sợ hãi là em mới đúng.” Loại con riêng như cậu thật sự rất mẫn cảm, sợ cảm giác tăm tối, ích kỷ lại bá đạo. Có thể được Ôn Nhiễm để ý đến với cậu mà nói đã là tam sinh hữu hạnh* rồi.
*Tam sinh hữu hạnh là một câu thành ngữ, xuất phát từ một điển cố. Tạm hiểu là, ba kiếp đều có được sự hạnh phúc, là một duyên kỳ ngộ tốt đẹp cực kì khó gặp được.
Tạ Quan Tinh ôm Ôn Nhiễm vào lòng, ngập ngừng nói: “Em đã từng rất nhiều lần nằm mơ, được ôm chị như lúc này.”
Ôn Nhiễm thoáng xoay đầu, dựa vào một bên mặt đã sớm lạnh lẽo ướt đẫm của Tạ Quan Tinh.