Gần đây mọi việc của Ôn Nhiễm không thuận lợi lắm nên cô đang suy nghĩ không biết bản thân có nên đi chùa cúng bái hay cầu bình an gì đấy không.
[Tôi vô tình bắt gặp Tạ Quan Tinh và Ôn Nhiễm ở cửa hàng.]
[Hai người họ đang hẹn hò đấy, hẹn hò đấy, hẹn hò đấy!]
[Người trong cuộc không thừa nhận có nghĩa là vẫn chưa có hẹn hò.]
[Nói nghe thử xem lúc cậu bắt gặp họ thì họ đang làm gì?]
[Tôi có chút nghi ngờ lầu trên hình như bị thần kinh thì phải, ở trong cửa hàng còn có thể làm gì? Nếu hai người họ vào khách sạn mà hỏi thì không nói, trong cửa hàng thì mua đồ chứ còn làm gì?]
[Tôi muốn hỏi chút thôi cũng không được à?]
[Tôi hy vọng lúc còn sống có thể nhìn thấy bọn họ công khai.]
[Bọn họ có yêu nhau đâu mà công khai tình cảm gì chứ?]
[Đã như vậy rồi còn không yêu nhau thì là gì? Lần trước bọn họ còn biểu diễn ở buổi diễn thời trang cùng nhau còn gì?]
[Không phải đi diễn cùng nhau đâu, hình như là Ôn Nhiễm đi cổ vũ Dương Tiểu Mạn. Ai ngờ lại ngoài ý muốn phải cứu lấy buổi diễn một cách bất đắc dĩ.]
[Tôi mặc kệ, bọn họ là đẹp đôi nhất!]
[Đẹp đôi nhất, đẹp đôi nhất. Hai người này còn kéo dài gì nữa không biết, mau công khai hẹn hò đi cho rồi. Tôi còn hồi hộp hơn khi mất nụ hôn đầu nữa đấy.]
[Chuyện như vậy vẫn nên để con trai chủ động chứ, không chừng Tạ Quan Tinh chỉ cần chủ động nói một tiếng là hai người họ lập tức thành đôi ngay.]
[Sao cậu biết Tạ Quan Tinh không chủ động? Nói không chừng đã tỏ tình rồi nhưng bị Ôn Nhiễm từ chối thì sao?]
[Ôn Nhiễm trà xanh thế à? Đã từ chối người ta rồi còn đi dạo phố với người ta. Cầu xin em trai nhỏ chủ động hơn chút, Ôn Nhiễm của chúng tôi chắc chắn là vội lắm rồi!]
[Hahahahahahahahaha, lầu trên là hiện thân của đàn chị Ôn Nhiễm đấy à?]
[+1 Tôi cũng thấy giống vậy, bình thường giọng điệu của cô ấy khi đăng lên vòng bạn bè cũng là như thế này. Bên ngoài thì lạnh lùng nhưng thực tế chỉ là một cô gái ngốc giả bộ lạnh lùng mà thôi.]
[+10086]
[+Số chứng minh nhân dân, tôi cũng tin đó là Ôn Nhiễm.]
[…]
Dương Tiểu Mạn im lặng thoát ra khỏi diễn đàn, cô ấy ghé sát vào lan can giường nhìn Ôn Nhiễm đang ngồi bên dưới. Nhìn thấy đối phương đang làm bài tập cô ấy mới khẽ thở dài một tiếng.
Cô ấy chỉ mong cô không biết mình đã nói linh tinh trên diễn đàn.
Thật sự thì Dương Tiểu Mạn cũng rất nóng lòng, nóng lòng không biết vì sao em trai nhỏ còn chưa chịu tỏ tình.
Thời khắc quan trọng đến rồi mà không biết cậu còn chờ gì nữa.
Ôn Nhiễm ngồi trước bàn học cầm điện thoại lên xem.
Ánh mắt Dương Tiểu Mạn ở đằng sau chăm chú quan sát cô.
Ôn Nhiễm mở tin nhắn ra xem một chút, xem xong gương mặt chẳng chút biểu cảm đặt điện thoại sang một bên.
Dương Tiểu Mạn lập tức đánh hơi được có gì đó sai sai.
Cô ấy nhỏ giọng hỏi: “Có chuyện gì thế Ôn Nhiễm?”
Ôn Nhiễm bỏ bút xuống, ngước mắt lên nhìn cô ấy: “Người nhảy chính cho buổi diễn cuối tháng bị thay đổi rồi, cô Lý muốn tớ giao cho Điền Tiểu Điềm.”
Biểu cảm của cô lạnh nhạt, giống như chẳng thèm quan tâm.
Dương Tiểu Mạn nhìn thấy mà trái tim đau nhói.
“Cậu nói gì?” Dương Tiểu Mạn không thể tin, cô ấy còn cho rằng bản thân nghe nhầm.
“Cô Lý thay đổi người. Để tớ…”
“Mẹ kiếp nhà nó! Đổi cái con mẹ nó nữa!” Dương Tiểu Mạn ở trên giường bất ngờ đứng bật dậy đâm thẳng đầu vào trần nhà, cô ấy ôm đầu thảm thiết rống vài tiếng rồi nhanh chóng leo xuống giường. Đôi chân trần đứng trên mặt đất, toàn thân tỏa ra đầy sát khí.
“Cậu vất vả tập luyện hai tháng qua mà cô ấy nói đổi là đổi liền vậy sao? Điền Tiểu Điềm có thể múa tốt hơn cậu được à? Đầu óc cô Lý không phải là có bệnh đấy chứ?” Dương Tiểu Mạn chống hông, tức giận tuôn một tràng.
Ôn Nhiễm lắc đầu: “Cô ấy nói không nhìn thấy sự nhiệt tình, yêu thích nhảy múa ở tớ.”
Dương Tiểu Mạn hơi ngớ người một chút rồi lại nhanh chóng tức giận: “Nói bậy, mẹ nó! Nếu cậu không có nhiệt tình và yêu thích thì trên thế giới này chả có ai nữa đâu!”
Cô ấy và Ôn Nhiễm là bạn học từ lớp 10, sau đó cùng nhau đỗ Nam Đại rồi trở thành bạn cùng phòng và cũng là bạn thân của nhau.
Cô ấy chứng kiến Ôn Nhiễm trưởng thành, hiểu rõ Ôn Nhiễm yêu thích nhảy múa. Trước đây khi còn học cấp 3 Ôn Nhiễm vẫn luôn là người cuối cùng bước ra khỏi phòng tập. Người tập luyện nghiêm túc nhất là cô, có thành tích tốt nhất là cô, nhận được nhiều giải thưởng nhất cũng là cô.
Mỗi lần biểu diễn ngoài trời dù cho trời mưa gió, khán giả ở bên dưới nhao nhao núp dưới bạt trú mưa, người dẫn chương trình đi lên hỏi cô có muốn hủy bỏ buổi diễn không cô đều nói là không cần.
Dương Tiểu Mạn biết rõ Ôn Nhiễm không nói ra, nhưng cứ nhẹ nhàng đơn giản bị gạch tên như vậy thì dù là ai cũng sẽ không cam tâm.
Huống gì, người thay thế Ôn Nhiễm lại là Điền Tiểu Điềm.
Vậy thì càng không thể nhẫn nhịn được.
“Tớ đi tìm cô Lý.” Dương Tiểu Mạn xỏ dép lê vào muốn đi ra ngoài.
“Tiểu Mạn.” Ôn Nhiễm gọi cô ấy lại.
Cô ấy ngồi trên ghế xoay người lại, nét mặt nghiêm túc, nói rõ ràng từng câu từng chữ: “Tớ không thích giành đồ với người khác, tớ không muốn giành giật chút nào.”
“Tớ muốn người khác dùng hai tay dâng cho tớ.” Ôn Nhiễm mỉm cười, toàn bộ phong tình trong đôi mắt đều hiện ra.
Thời khắc này Dương Tiểu Mạn hoàn toàn bị Ôn Nhiễm làm cho say mê.
Đúng vậy đó, Ôn Nhiễm từ trước đến giờ chưa từng thua.
Đến cuối cùng cô vẫn luôn ngược gió trở mình.
“Đúng vậy, giành đồ với người khác chúng ta không thèm.” Dương Tiểu Mạn đóng cửa quay vào trong, cô ấy ngồi xuống suy nghĩ một chút vẫn tức không chịu được.
“Lão Lý không sợ đại hội biểu diễn bị Điền Tiểu Điềm phá hỏng à?” Dương Tiểu Mạn lại hỏi tiếp.
“Cậu đang nghĩ gì thế?” Ôn Nhiễm ngồi trên ghế, ngửa đầu nhìn trần nhà, chầm chậm nói: “Điền Tiểu Điềm không kém cỏi như vậy, cũng đâu phải cậu không biết cô ấy ưu tú hơn so với rất nhiều người.”
Dương Tiểu Mạn luôn coi thường hành động giả tạo của Điền Tiểu Điềm, cho nên cô ấy đã trực tiếp bỏ qua không thừa nhận thực lực của cô ta.
Năng lực của cô ta không tệ nhưng để so với Ôn Nhiễm thì vẫn còn kém khá nhiều.
“Buổi diễn tuy rất quan trọng nhưng Điền Tiểu Điềm vẫn ứng phó được hoặc có thể nói là dư sức ứng phó.” Ôn Nhiễm dừng lại một chút: “Cô Lý không ngốc, sao cô ấy có thể tự đập nát bảng hiệu của mình được, cô ấy chỉ là…”
Ôn Nhiễm nói đến đó thì ngừng, Dương Tiểu Mạn tò mò sáp đến gần hỏi: “Chỉ là thế nào?”
“Cô Lý rất thích học trò biết nghe lời.” Ôn Nhiễm cười nói, thật sự cô không để chuyện này ở trong lòng lắm bởi vì không diễn ở đại hội lớn, không vào được đội tuyển quốc gia cũng chẳng sao. Chỉ cần cô bằng lòng thì dù là bãi cỏ trong công viên, bờ biển hoang dã cuồn cuộn sóng biển, những con đường đông đúc… hoặc bất cứ nơi nào trên thế giới đều có thể trở thành sân khấu.
Sự việc có mang tính xúc phạm một người hay không còn tùy thuộc vào việc người đó có quan tâm hay không, nếu như không quan tâm thì làm sao có thể xúc phạm được.
“Vậy cậu muốn giao cho Điền Tiểu Điềm thật đấy à?” Dương Tiểu Mạn nhỏ giọng hỏi.
Có hơn 50 học sinh ở khoa Nghệ thuật của bọn họ tham gia biểu diễn tiết mục cho rạp xiếc Tùng Nam, Ôn Nhiễm đã cùng mọi người tập luyện ròng rã suốt hai tháng nên sự ăn ý của mọi người là không cần phải bàn. Trong khoảng thời gian này Ôn Nhiễm vô cùng cẩn thận để hòa hợp với mọi người. Ngược lại là Điền Tiểu Điềm trong vòng một tuần sao có thể dùng trạng thái tốt nhất để tiếp nhận buổi diễn được.
Cô ta cũng không có khả năng tùy cơ ứng biến như Ôn Nhiễm.
Ôn Nhiễm gật đầu: “Ừ, nhưng không có gì để giao lại cả, cô ấy sẽ làm.”
Dương Tiểu Mạn ngạc nhiên: “Cô ấy sẽ làm? Ý cậu là gì?”
“Cô Lý đã chuẩn bị mấy phương án rồi…”
“Cái đ.é.o gì vậy?” Dương Tiểu Mạn lại lần nữa nổi trận lôi đình “Cô ấy đúng là tài giỏi, quá tài giỏi!”
Nếu khách quan mà nói thì việc làm của Lý Mộng Giác cũng coi như hợp tình hợp lý, bởi vì chẳng ai có thể chắc chắn trong khoảng thời gian tập luyện không có chuyện ngoài ý muốn xảy ra. Nếu như có chuyện ngoài ý muốn thì phải có biện pháp cứu trợ ngay lập tức, đạo lý này là giống như là thành viên dự bị trong đội bóng rổ vậy.
Nhưng Ôn Nhiễm lại vô duyên vô cớ lại bị đẩy đến đấy.
Nói đúng ra là do Lý Mộng Giác cảm thấy Ôn Nhiễm không nghe lời nên mới dìm cô xuống.
Quan niệm của bà ta với Ôn Nhiễm có xung đột.
“Buổi chiều cậu đến căn tin mua cơm giúp tớ nhá, tớ đến phòng luyện tập gặp họ chút.” Ôn Nhiễm nói.
Dương Tiểu Mạn mắng thầm một câu chó chết rồi đáp lại: “Được.”
–
[Dương Tiểu Mạn: Tôi thật sự phục con mẹ nó rồi, Lý Mộng Giác có phải bị điên rồi không?]
[Hứa Bằng: Lý Mộng Giác là ai ạ?]
[Dương Tiểu Mạn: Là cô giáo chuyên ngành của bọn chị.]
[Dương Tiểu Mạn: Không phải trước đó Ôn Nhiễm rất chăm chỉ tập luyện cho buổi diễn của rạp hát à? Bây giờ đã sắp đến thời gian diễn ra buổi diễn rồi thì bà ta lại đổi người khác thay cho Ôn Nhiễm.]
[Dương Tiểu Mạn: Các người đoán thử là ai thay thế Ôn Nhiễm đi.]
[Dương Tiểu Mạn: Là Điền Tiểu Điềm đấy!]
[Dương Tiểu Mạn: Tôi sắp không ổn rồi ai đó tới cứu tôi đi, đổi ai không đổi lại đổi Điền Tiểu Điềm.]
Đây là nhóm năm người của bọn họ nên Dương Tiểu Mạn không sợ Ôn Nhiễm nhìn thấy, dù sao Ôn Nhiễm cũng đã quen với bộ dáng hùng hùng hổ hổ của cô.
[Tạ Quan Tinh: Buổi diễn được tổ chức vào tuần sau đúng không ạ?]
[Tạ Quan Tinh: Đàn chị đang đang ở đâu vậy ạ?]
Dương Tiểu Mạn nhìn tin nhắn của Tạ Quan Tinh, cô ấy do dự một lúc rồi nở một nụ cười khó đoán.
[Dương Tiểu Mạn: Chắc chắn là đau lòng sắp chết rồi, luyện tập chăm chỉ hai tháng mà nói thay người là thay luôn, còn bị Điền Tiểu Điềm hớt tay trên nữa thì ai mà chịu được. Ôi, Ôn Nhiễm của mẹ, trái tim của mẹ!]
[Tạ Quan Tinh: Em mua đồ ăn cho đàn chị, chị Tiểu Mạn ăn cùng chị ấy nhé.]
Cậu vừa nhắn xong đã thấy Ôn Nhiễm xuất hiện trong group chat.
[Ôn Nhiễm: Dương Tiểu Mạn, cậu cẩn thận cái miệng của mình đi.]
[Dương Tiểu Mạn: Chị gái xinh đẹp, em muốn thơm chị.]
Tạ Quan Tinh cầm điện thoại nhìn mọi người tám nhảm bất giác mỉm cười, nhưng chỉ ngắn ngủi vài giây đồng hồ khóe miệng đang cong từ từ biến mất.
Điền Tiểu Điềm à?
Tại sao lại là cô ta?
Tại sao cô ta cứ luôn ức hiếp chị ấy?
Bên trong đôi mắt sáng ngời của Tạ Quan Tinh như là bị dội một lọ mực đen trở nên lạnh lẽo đen kịt, khiến cho người ta nhìn vào không rét mà vẫn run.
“Điền Tiểu Điềm? Chính là người luôn đối đầu với Ôn Nhiễm đấy à?” Giọng nói của Ôn Tân Nhĩ bất ngờ vang lên, nãy giờ cậu ấy đang chơi game nên không để ý điện thoại, bây giờ nhìn thấy thì chân mày bất giác nhíu chặt.
Chàng trai này lúc trước còn giận dỗi Ôn Nhiễm, bây giờ đã biết chị gái mình từng bị đối xử bất công thì đừng nói là giận dỗi, ngay cả bây giờ Ôn Nhiễm có muốn vặn đầu cậu ấy thì cậu ấy cũng tình nguyện đưa đầu cho cô.
Nhưng Ôn Tân Nhĩ là kiểu người không biết chủ động.
Tính cách của cậu ấy không cho phép cậu ấy làm thế.
Tạ Quan Tinh “Ừ” một tiếng, “Đúng là âm hồn không tan.”
“Cậu nói gì?” Ôn Tân Nhĩ không nghe rõ mấy chữ phía sau Tạ Quan Tinh nói.
“Không có gì.” Tạ Quan Tinh trả lời.
Phòng tập luyện ở trường.
Tất cả các thành viên tham gia biểu diễn đều nhận được thông báo của Lý Mộng Giác và tập trung đầy đủ ở đó, mọi người trong nhóm đã sớm biết sự có mặt của Điền Tiểu Điềm nên tụ lại đùa giỡn vui vẻ chứ không ai gây sự với cô ta.
Có lẽ bọn họ còn chưa biết Ôn Nhiễm đã bị Điền Tiểu Điềm thay thế.
“Tôi có một việc cần nói.” Ôn Nhiễm phủi tay. Cô so với tất cả mọi người ở đây đều lớn hơn một chút, lại rất có thực lực nên không ít người phục cô sát đất. Ôn Nhiễm vừa lên tiếng thì mọi người đều im lặng.
“Bởi vì tôi và cô Lý có chút bất hòa cho nên bây giờ cô ấy đã thay người khác vào vị trí của tôi, vị trí của tôi bây giờ sẽ giao lại cho Điền Tiểu Điềm.” Ôn Nhiễm vỗ tay trước nhưng bên dưới chẳng mấy ai phải ứng, quan trọng là vì không muốn cho Điền Tiểu Điềm mặt mũi.
Thực lực của tất cả mọi người đều không tệ, bình thường ánh mắt đều ở trên cao, nếu bảo họ nể mặt Ôn Nhiễm thì còn có thể nhưng Điền Tiểu Điềm thì dựa vào đâu? Cô ta từng có buổi diễn nào chưa? Cô ta từng có bằng khen nào chưa? Ngoại trừ thành tích chuyên ngành thì các môn văn hóa có môn nào có điểm xếp vào Top 10 chuyên ngành chưa?
Ở đây có không ít người biết Điền Tiểu Điềm, cũng có bạn học chung lớp chuyên ngành với cô ta. Mấy chuyện tào lao của cô ta và Vương Kiêu Phi bọn họ đều biết ít nhiều.
Ôn Nhiễm chậm rãi cụp mắt, cô quay đầu nhìn Điền Tiểu Điềm tay chân luống cuống hồi hộp đứng ở một bên.
“Đi đến tự giới thiệu đi.”
Điền Tiểu Điềm chỉ xém chút nữa là bước đi cùng tay cùng chân luôn rồi.
Thông thường thì cô ta không hồi hộp đến mức đấy, nhưng hôm nay thì không giống vậy. Hôm nay cô ta xuất hiện với vai trò múa chính mà cô ta lại rất chắc chắn bản thân không ưu tú được như Ôn Nhiễm. Bên cạnh đó người bên dưới không muốn phối hợp cũng khiến Điền Tiểu Điềm xấu hổ không ít.
Nhưng cô ta vẫn đứng ở đây.
Chẳng có bất cứ lý do gì có thể ngăn cản.
Cô ta một lòng muốn vượt qua Ôn Nhiễm.
Cô ta không muốn cứ mãi bị Ôn Nhiễm giẫm dưới lòng bàn chân.
“Xin chào mọi người, tôi tên Điền Tiểu Điềm. Tôi sẽ là người múa chính của buổi diễn lần này, nếu có chỗ nào làm chưa tốt rất mong mọi người chỉ dạy nhiều hơn.” Thái độ của Điền Tiểu Điềm rất chân thành, có vài người vẻ mặt đã giãn ra nhưng vẻ không cam tâm trong đôi mắt thì vẫn chưa mất đi.
“Tôi không muốn cô thay vị trí của Ôn Nhiễm.”
“Lý do ý kiến bất đồng là gì?”
“Cô Lý thiếu con rối à?”
“Tôi cũng phục thật đấy, người múa chính có thể tùy tiện thay đổi vậy sao? Thời gian tập luyện chỉ có cuối tuần, bây giờ đến buổi biểu diễn chỉ còn một tuần, đang đùa nhau đấy à?”
“Không muốn lấy giải thì cứ nói thẳng, đúng là xúi quẩy…”
“Ôn Nhiễm không tham gia tôi cũng không muốn tham gia nữa.”
“Theo cô tôi không dám chắc bản thân có thể phát huy bình thường, nếu không muốn nói là sẽ rất bất thường.”
“Một chút khí chất cũng không có mà đòi múa thể loại này, phiền vãi.”
“Cô Lý chọn người cũng không cần nhìn phong cách à? Cô ta rõ ràng là không hợp!”
Âm thanh phàn nàn ở bên dưới cứ vang lên không ngừng, Ôn Nhiễm nhìn thoáng qua Điền Tiểu Điềm thì thấy đối phương đang cúi đầu cắn môi, gương mặt cũng đỏ bừng. Cô ta không nói lời nào nhìn vô cùng tủi thân.
“Mọi người người trật tự một chút.” Ôn Nhiễm lên tiếng, giọng điệu của cô lúc nào cũng chậm rãi lạnh lùng nhưng lại có thể dễ dàng trấn an khiến người khác yên tâm: “Tạm thời thay người không có gì to tát cả, quen rồi thì sẽ ổn thôi. Nếu như phải dựa vào người múa chính mới múa được thì tôi chỉ có thể nói mọi người còn phải cố gắng nhiều hơn.”
“Vũ đạo không phải là diễn đôi mà mỗi người đều là nhân vật chính. Không phải là ai khác mà chính là bản thân mình.” Ôn Nhiễm nói xong câu cuối thì nở nụ cười nói đùa: “Nói không chừng đến cuối tôi lại quay về thì sao?”
Bầu không khí từ từ dễ chịu hơn.
Điền Tiểu Điềm lại vì câu nói cuối cùng của Ôn Nhiễm mà ngẩng đầu khó tin.
Ôn Nhiễm sẽ không tự nhiên đùa như vậy.
Nhất là đang ở trước mặt nhiều người như vậy.
Cô có ý gì?
–
Tiết tự học buổi tối, Ôn Tân Nhĩ đến trước giành chỗ, còn Tạ Quan Tinh đến sát giờ học mới rời khỏi ký túc xá.
Khoảng cách đi đến lớp còn chưa đến 20′. Tạ Quan Tinh xách theo bọc sách từ trong hành lang đi ra, còn chưa nhìn rõ đường dưới chân thì cổ áo phía sau đã bị túm lấy. Tạ Quan Tinh nhíu mày, nhanh chóng xoay người đạp một cước thật mạnh vào bụng của người sau lưng.
Bàn tay sau cổ cậu nhanh chóng buông ra.
Theo đó là âm thanh rên đau của một chàng trai vang lên bên tai.
“Đúng là Trần Phủ Án không có gạt tôi, thằng ranh cậu đúng là hung dữ thật đấy!” Là Phạm Quân, tuy anh ta không phải sinh viên của trường nhưng Nam Đại không có cấm người ngoài ra vào. Anh ta mặc một chiếc áo khoác màu đen, một tay ôm bụng một tay vịn lan can cầu thang. Trong thời tiết lạnh như vậy mà anh ta vẫn nhễ nhại mồ hôi và đau đến đỏ bừng mặt.
Trần Phủ Án không thèm quan tâm Phạm Quân, anh ta chậm rãi từ phía hành lang đi đến: “Tạ Quan Tinh, chúng ta nói chuyện chút đi.”
Hai người họ đi đến bên cạnh bồn hoa.
Phạm Quân ngồi ở một bên đau đến mức ruột gan như muốn xoắn hết cả vào nhau.
Anh ta ngửa đầu nhìn hai người kia, trong làm âm thầm tính toán có bao nhiêu phần trăm sẽ đánh nhau, nếu đánh rồi thì Trần Phủ Án có bao nhiêu phần trăm thắng.
Dù là ếch ngồi đáy giếng thì sau khi thử qua một đạp này của Tạ Quan Tinh anh ta cũng coi như hiểu rõ vấn đề.
“Đàn anh có chuyện gì không ạ?” Tạ Quan Tinh vẫn rất lễ phép, không bởi vì Phạm Quân đột nhiên xuất hiện ở phía sau mà tức giận hay sợ hãi gì cả.
Nhưng Trần Phủ Án nhìn thấy Tạ Quan Tinh như vậy chỉ càng sởn gai ốc hơn, Ôn Nhiễm rốt cuộc là tại sao lại bị người như vậy hấp dẫn chứ?
“Cậu thích Ôn Nhiễm ở điểm nào?” Đằng sau cặp mặt kiếng của Trần Phủ Án là sự giễu cợt khó mà che dấu: “Bởi vì tiền à? Bố mẹ Ôn Nhiễm đã ly hôn rồi, tiền sinh hoạt mỗi tháng của mẹ cô ấy rất cao, hơn nữa không chắc chắn họ sẽ cho cô ấy. Cô ấy không có tiền chỉ có thể dựa vào bản thân thôi, nếu cậu thích cô ấy vì vẻ ngoài xinh đẹp thì cậu nông cạn quá rồi đấy.”
Tạ Quan Tinh có chút nghi ngờ hỏi lại: “Em thích đàn chị ở điểm nào? Liên quan đến đàn anh chắc?”
Phạm Quân đang ôm bụng cũng phải giật mình nhìn thoáng qua Tạ Quan Tinh, thằng ranh này còn biết chọc người khác tức điên. Anh ta nghe xong mà cảm thấy phổi đau nhức chỉ muốn nhào lên đánh người.
Hơn nữa Trần Phủ Án lại còn là loại người bề ngoài nhã nhặn thanh cao nhưng trong tâm thì một bụng ý nghĩ xấu xa, con người chất chứa nhiều dã tâm, tính toán hơn thua, luôn đặt lợi ích lên đầu, nếu đem lòng tự trọng ra so với mạng thì đối với anh ta lòng tự trọng vẫn quan trọng hơn.
Tuy Phạm Quân là bạn anh ta, cũng có thể coi như là bạn thân nhưng Phạm Quân luôn cố tránh xảy ra mâu thuẫn hay cãi vã với Trần Phủ Án, bởi vì con người này ghi thù rất lâu.
Trần Phủ Án không hơn thua với Tạ Quan Tinh, anh ta cười cợt, giọng điệu không thèm đếm xỉa: “Cậu cho rằng Ôn Nhiễm sẽ thích loại người giống cậu sao? Cậu có thể cho cô ấy cái gì? Với một thằng công tử bột chẳng ra gì à? Chỉ là tôi cũng không rõ nhà cậu làm nghề gì, cho dù cậu học lâm sàng đi chăng nữa chẳng lẽ cậu muốn để cô ấy đợi cậu đọc sách đến năm 30 tuổi à?”
“Nhóc con coi như biết vài chiêu dỗ con gái đi, nhưng không đú đởn nổi với đời đâu.”