Diện thành.
Màn trời chiếu đất, vó ngựa không ngừng gấp rút lên đường, sau ba ngày rời khỏi thị trấn Trương gia, rốt cục Thư Hoàn cũng tìm đến Diện thành.
Sắp đến hoàng hôn, thời tiết vẫn nóng như lồng hấp, Thư Hoàn lau lau mồ hôi ở thái dương, mạng che mặt dính ở trên mặt có chút khó thở. Đến khách điếm tìm tiểu nhị muốn một gian phòng khách thượng đẳng, Thư Hoàn liền rửa mặt nghỉ ngơi.
Còn ám vệ Lục cũng vào thành thì đang ở đại sảnh dưới lầu, quỷ lôi thôi có gặp một lần trong đại lao thị trấn Trương gia quấn lấy hắn không tha.
“Có chuyện gì sao?”
“Đương nhiên là có!” Quỷ lôi thôi sớm đã thay quần áo sạch sẽ, hai má xinh đẹp tuyệt trần khiến người ta rất khó tưởng tượng vị này đã từng làm ăn xin ngồi chồm hổm ở trong đại lao.
“Nói.”
“Ngươi hùng hổ như vậy, chắc cũng không hà khắc với chủ tử của ngươi chứ?” Giản Nguyệt Doanh chớp chớp hàng mi thanh tú, cười như không cười.
“Mỗi người khác nhau.” Ám vệ Lục đứng dậy, “Tiền trà ta đã trả, nếu cô nương không có chuyện gì, vậy tại hạ đi trước một bước.”
“Đừng đi! Ta rất ghét ngươi!” Giản Nguyệt Doanh vội vàng ngăn người.
“Nếu cùng trông lại mà cùng thấy ghét*, vậy không hẹn gặp lại!” Ám vệ Lục cũng không mấy bất ngờ khi bị Giản Nguyệt Doanh ghét, trong đại lao thị trấn Trương gia, thái độ Giản Nguyệt Doanh tự cho là đúng, mặc dù cô nương gia không thể xoá bỏ sự khác biệt, ám vệ Lục đối với cô nương kiểu này thật sự không ưa, Phùng Điềm Thu là một, hiện tại lại chạy tới một người là Giản Nguyệt Doanh, nhất định là hắn ra cửa quên xem Hoàng Lịch, xui xẻo quá.
(* cả hai nhìn mặt nhau đều thấy ghét đối phương)
“Có thể công tử ngươi đã hiểu lầm thái độ ta muốn thể hiện rõ!” Giản Nguyệt Doanh dùng sức ho khan, nói: “Từ khi ta ra khỏi nhà liền lấy chuyện giúp đỡ nữ tử bị hãm hại làm mục đích chủ yếu, trong chuyện này bao gồm cả nam tử bạc tình, tận hết sức lực bảo vệ cô nương đáng thương!”
“Ồ?” Ám vệ Lục nghe chút liền hiểu, hai tay chậm rãi khoanh trước ngực, “Ta là nam tử bạc tình sao?”
“Không sai!” Giản Nguyệt Doanh rõ ràng mạch lạc, “Ngày đó từ biệt đại lao, ta đã nhìn ra ngươi có lòng bất chính quấy rối Thư Hoàn cô nương, hạ nhân hèn mọn cũng dám tư tưởng đến chủ tử?” Giản Nguyệt Doanh không thèm câu nệ cười khinh miệt, “Đừng trách ta không nhắc nhở ngươi, tốt nhất đừng đánh chủ ý đến Thư Hoàn cô nương, ta không thích nhất là những hạ nhân cóc mà đòi ăn thịt thiên nga như ngươi!”
“Có liên quan gì tới ngươi?” Ánh mắt ám vệ Lục thương hại, cô nương này có tác phong không rõ địa vị của mình, sẽ có một ngày dẫn tới mầm họa, “Ngươi một không phải vương pháp hai không phải quan gia, không có lập trường trói buộc ta!”
Giản Nguyệt Doanh cũng không phải là người thô tục, vừa rồi cứ tưởng là hạ nhân không biết mấy chữ nên mới nói mấy lời đơn giản nhất, nhưng lời của ám vệ Lục khiến nàng ý thức được dùng ngôn ngữ đả kích tôn nghiêm không thể ép được nam nhân có chút bản lãnh này, nàng quyết định đổi cách thức khác, khiến hắn biết khó mà lui.
Ám vệ Lục lười lãng phí miệng lưỡi với nữ nhân “điên” này, mặt không chút cảm xúc đi lên lầu.
Thư Hoàn nằm mơ;
Là ác mộng.
Về phần nguyên do?
Ha ha!
Ngày suy nghĩ cái gì đêm liền mơ cái đó!
Bám theo bọn họ từ thị trấn Trương gia đến Diện thành, quỷ lôi thôi biến thành mỹ nữ! Thư Hoàn rất bất mãn với hành động theo đuôi của Giản Nguyệt Doanh, đặc biệt là ám vệ Lục khuyên nàng lên lầu nghỉ ngơi, còn hắn thì ở lại đại sảnh một mình ngăn cản rắc rối.
Nàng mơ thấy Giản Nguyệt Doanh trò chuyện với ám vệ Lục như bạn bè rất là vui vẻ, trong lòng Thư Hoàn khó nén được ghen ghét;
Cho nên nói, ở trong mộng Thư Hoàn giết Giản Nguyệt Doanh.
Không ướt át bẩn thỉu, băng trơn dể vỡ!
Thư Hoàn gãi gãi đầu, tỉnh ngủ cũng không vì mơ thấy giết người máu văng tung tóe mà thấy hoảng sợ... khụ!
Trong lòng ta chính là làm đại sự!
Công chúa xưng bá thiên hạ ai dám tranh phong?
Cốc cốc cốc!
Cốc cốc cốc!
Ai đang gõ cửa? Dọa chết người!
Thư Hoàn rầu rĩ! Nàng đang ngây ngất lâng lâng cảm thấy mình là lão đại thiên hạ, người ngoài cửa lại... Thôi thôi!
Ám vệ Lục đi theo Thư Hoàn quẹo vào sau tấm bình phong, tự động nói ra ý đồ Giản Nguyệt Doanh theo đuôi; Thư Hoàn lúng ta lúng túng, cảm thấy lý do của Giản Nguyệt Doanh chân đứng không vững cố tình gây sự. Nói cái gì mà hỏa nhãn kim tinh có thể nhìn ra tiềm chất trai bạc bình, giúp đỡ mọi cô nương có nhu cầu vượt qua biển khổ; nói cái gì mà phụ thân trong nhà thê thiếp thành đàn am hiểu sâu thói hư tật xấu của nam nhân, đi khắp giang hồ giải cứu tất cả nữ tử vẫn chưa hãm sau vào tình yêu của nam nhân cặn bã.
Dựa theo các loại trên, Thư Hoàn không cảm thấy Giản Nguyệt Doanh “hành hiệp trượng nghĩa” “phổ độ chúng sinh”, ngược lại hù dọa toát ra mồ hôi lạnh, đánh trúng chiêu bài thương hương tiếc ngọc, làm chuyện.
Thư Hoàn không cần suy nghĩ nhiều đã quyết định, ngày mai nhanh chóng rời khỏi Diện thành, rời khỏi tầm mắt Giản Nguyệt Doanh, Thư Hoàn luôn có dự cảm không tốt đấy.
Thư Hoàn lại hỏi ám vệ Lục một chút về chuyện kẻ tặc Hoa Diện, nhân tiện nói một câu mệt rồi.
Ám vệ Lục cũng không quấy rầy nàng nghỉ ngơi, lúc rời đi còn đóng cửa lại. Trở về gian phòng của mình, ám vệ Lục liền nhận được bồ câu đưa thư của bạn thân, trên giấy viết một câu: Đã bắt được Hoa Diện, thành không được khí sau!
Biết được chuyện thị trấn Trương gia hoàn toàn kết thúc, cả trái tim của ám vệ Lục mới thả lại trong bụng, dù sao có liên quan đến hái hoa tặc xưa nay đều thuộc về án lớn. Không thể qua loa kết án, không bắt giết được người, ngày sau sẽ có càng nhiều thiếu nữ vô tội bị hắn hại.
Thiêu hủy tờ giấy, ám vệ Lục cầm bút viết mấy chữ trên giấy Tuyên Thành, cuộn lại xong mới trói tờ giấy trên chân chim bồ câu.
Ám vệ Lục bảo vệ công chúa đã là thân mang trọng trách, không có khả năng lo vẹn cả đôi bề, cho nên ngày đó liền giao án Hoa Diện cho một vị bạn thân đến xử lý, lần này xem ra nhờ đúng người rồi, còn Thư Hoàn cũng biết việc này, lúc ăn cơm hai người tán gẫu có nhắc tới chuyện Hoa Hiện.
U thành.
Tiếng nôn khan;
Đây không phải là lần đầu tiên giữa đêm giữa hôm Lý Nhược Mai đứng dậy đi ra ngoài nôn mửa ở trong góc tường.
Bội Hương nhìn bóng lưng tiểu thư cảm thấy lo sợ, bởi vì hai ngày nay Lý Nhược Mai nôn mửa nhiều lần rồi, Bội Hương vô tâm cũng hiểu ra điều gì đó, nhưng điều này thật khiến người ta hoảng sợ. Đầu óc Bội Hương hơi loạn, cẩn thận nhớ lại, dường như biểu thiếu gia không chỉ một lần từng ở riêng với tiểu thư, mỗi một lần thời gian đều rất lâu.
Nếu tình cảm của tiểu thư và biểu thiếu gia giống như trước thì tốt, đằng này xem ra, tiểu thư có con chỉ có thể là hoạ vô đơn chí.
Lý Nhược Mai không biết Bội Hương thấp thỏm không yên, tự cho là che dấu rất tốt, nhưng ngày qua ngày nôn mửa thế này, nàng cũng không tránh khỏi bực bội, vốn định tranh thủ thời gian gả ra ngoài, vấn đề đứa nhỏ trong bụng sẽ không có người hoài nghi, nhưng chuyện nàng và Lưu Chỉ Hàn hủy hôn đã huyên náo khắp U thành, trong thời gian ngắn không ai dám đến Lý phủ cầu hôn!
Lý Nhược Mai không dám nói là đẹp số một ở U thành, nhưng đẹp thứ hai thì cũng có, hôm nay không ai đến cửa cầu thân khiến nàng hoàn toàn phát cáu, nhưng có oán có hận cũng chẳng ăn thua gì. Có chút khó chịu Lý Nhược Mai cũng không dám nói với cha mẹ, chỉ nói bụng càng ngày càng lớn nàng không thể kéo dài được nữa, phải nhanh tìm người gả ra ngoài.
Gia đình lớn ở U thành không cần nàng đúng không? Nam nhân không quyền không thế nàng lại chướng mắt đúng không? Ha ha!
Ở Diện thành còn có một họ hàng đấy, biểu ca tên Vương Lai Dân cũng say đắm nàng không đổi đấy!
Lý Nhược Mai cảm thấy mình bắt được cọng cỏ cứu mạng!