Thư Hoàn rất ít khi can thiệp vào hành tung của ám vệ Lục, nhưng có một điều kiện tiên quyết, là ám vệ Lục rời đi trước tiên không thể để cho nàng nghi ngờ. Ví dụ như, Thư Hoàn biết rõ lúc trước hắn khen Phùng Điềm Thu đáng yêu là cố ý chọc tức Tiếu Cảnh Thăng đang châm ngòi ly gián, nhưng lửa giận này của Thư Hoàn không kiềm được mà dâng lên, không tìm hắn hỏi rõ không để cho hắn nói một trăm câu dỗ ngọt là không thể cởi bỏ được "nổi hận" trong lòng nàng!
Lưu Chỉ Hàn ở trong tình huống này chạm mặt với Thư Hoàn đang tràn đầy lửa giận trong lòng, Lưu Chỉ Hàn theo phản xạ trốn vào phòng, không ngờ Thư Hoàn lại có ấn tượng tốt quá sâu sắc với Lưu Chỉ Hàn hắn - lấy giúp người làm niềm vui, quân tử khiêm tốn, có dùng vô số từ ngữ tốt đẹp cũng không thể hình dung. Nàng liếc mắt một cái liền nhận ra bóng lưng trong phục sức màu xanh trắng kia, cảm thấy hắn là một vật sáng di động, thế là nàng đi theo vào phòng hỏi, "Ngươi tới tìm ta sao? Nhưng không mời mà tự vào là chuyện chính nhân quân tử nên làm hửm?"
Hiển nhiên Lưu Chỉ Hàn cũng phát giác được vấn đề, vội ho một tiếng nhanh chóng bình tĩnh lại, hắn ngồi trên ghế, có chút do dự có nên nói cho Thư Hoàn biết sự thật hay không.
Chỉ lo hớn hở gặp được người quen, Thư Hoàn không phát hiện Lưu Chỉ Hàn không còn xử sự dịu dàng nhã nhặn giống lần trước, hơn nữa còn đang muốn nói lại thôi.
Cãi nhau đau xót.
Tiếu Cảnh Thăng rống giận thay thế cho vẻ phong độ lịch lãm trong ngày thường.
Phùng Điềm Thu quật cường đỏ hốc mắt ra vẻ đau lòng muốn chết, "Ngươi không tin ta thì có giải thích thêm cũng có ích lợi gì? Không phải vỗ về an ủi, ngược lại gắt gỏng cáu kỉnh!"
"Cái gì nàng cũng không nói, cho dù là một câu 'Ta trong sạch' cũng không, nàng muốn ta phải mù quáng tin tưởng nàng sao!" Tiếu Cảnh Thăng hung hăng trợn mắt nhìn nàng, sập cửa rời đi.
Tiềng ồn ào sát vách không ngừng kéo dài, ngã đập đánh, Lưu Chỉ Hàn cố tình giả câm giả điếc cũng không được, Thư Hoàn đang vểnh tai phồng má, nàng nói: "Đây là mưu kế Lục tử nhà ta thực hiện, làm cho hai phu thê huyên náo vui mừng!"
"Lục tử?" Chỉ Hàn cắt ngang suy nghĩ, bất đắc dĩ trưng ra vẻ mặt hóng chuyện.
"Lục tử là gã sai vặt của ta, tính tình xấu xa thường xuyên giấu ta tự tiện quyết định tiền trảm hậu tấu, có điều kiện đổi sai vặt khác dùng cũng được à!" Thư Hoàn nhớ đến ám vệ Lục dùng giọng điệu ái mộ khen Phùng Điềm Thu đáng yêu, vẻ mặt không khỏi ỉu xìu, lúc giới thiệu ám vệ Lục với Lưu Chỉ Hàn thì cơn tức nổi lên, không có chút nể mặt hắn nói xấu một trận.
Thư Hoàn đánh giá ám vệ Lục không cao, quả thật hơi thấp!
Lưu Chỉ Hàn lặng lẽ lau lau mồ hôi có lẽ có trên trán, quyết định tạm thời không nói cho Thư Hoàn biết hắn có hai thân phận.
"Đúng rồi, ta còn nợ bạc của ngươi chưa trả!" Thư Hoàn đứng dậy đi lục lọi dưới gối, đứa bé ngủ trên giường mở mắt, phát ra tiếng kêu yếu ớt. Thư Hoàn nhanh chóng vỗ bé hai cái, thấy bé chìm vào giấc ngủ lần nữa mới thở nhẹ một hơi, Thư Hoàn mở miệng khó tránh khỏi đè thấp âm lượng, cũng may lấy nhĩ lực của Lưu Chỉ Hàn có thể nghe rõ.
Lưu Chỉ Hàn cũng không từ chối nói không cần bạc, hàn huyên với Thư Hoàn thêm mấy câu liền cáo từ.
Thư Hoàn tiễn người đến cửa lớn khách điếm, trong đại sảnh hết sức náo nhiệt, nàng cũng nghe ngóng được chút chuyện Thụ Thôn chết, nghĩ nghĩ ám vệ Lục ra ngoài cũng sắp trở về nên quay lại phòng chờ, nhưng phòng cách âm quá kém, Phùng Điềm Thu khóc lóc sướt mướt ở phòng sát vách thật sự ảnh hưởng đến tâm trạng.
Mắt thấy đứa bé vẫn còn ngủ, Thư Hoàn dứt khoát đi tìm chưởng quầy giúp đỡ xử lý hậu sự cho Kiều San.
Lúc xế chiều, mưa dần dần ngừng lại. Hai người Yến Bình và Trương bà tử mặc quần áo có chút ẩm ướt đi ra khỏi nha môn, trời mưa liên tục cho nên mới trì hoãn canh giờ về nhà, sắc mặt hai người đều trắng bệch xanh xao, Trương bà tử thì khá hơn chút, năm đó bà gặp không ít người chết nên coi như "kinh nghiệm sa trường" lá gan hơi lớn, không giống Yến Bình hai chân đều nhũn ra dựa vào bà dìu đi.
Nhưng ai xui xẻo đụng phải án giết người đều không sung sướng gì, Trương bà tử cũng không ngoại lệ, đối với con dâu nhát như chuột càng thêm chướng mắt, hung hăng cắn răng nói: "Đều tại thứ đàn bà bại gia ngươi, đang yên đang lành đường lớn không đi cứ đi ngỏ nhỏ! Thấy chưa, thấy chưa! Dính dáng đến người chết thì xui cả năm đấy!"
Yến Bình đã đủ tiều tụy rồi, mẹ chồng còn mắng nàng xối xả, nếu là người ngoài nàng còn có thể mắng lại, còn mẹ chồng thì chỉ cố nuốt giận yên lặng thừa nhận!
"Nhìn vẻ mặt như đưa đám của ngươi, ai đến mua son phấn đề bị dọa chạy..."
Đợi ám vệ Lục đổi lại toàn thân quần áo đen, trên lưng quấn dây xích màu đen bước đi mạnh mẽ vào khách điếm, gõ cửa đi vào phòng, Thư Hoàn liền ầm ĩ với hắn.
Hỏi cô nãi nãi ầm ĩ thế nào?
Đơn giản! Không nói trên một trăm câu dỗ ngọt thì sẽ để ám vệ Lục trồng cây chuối đi lại!
Ám vệ Lục ho khan, đối với người tập võ, trồng cây chuối đi lại không có khó khăn gì, dỗ ngon dỗ ngọt mới khiến người ta khó xử, nhất là một trăm câu, lấy hết từ trong sách chấp vá lại cũng không đủ đó? Thư Hoàn không nhìn nổi ám vệ Lục không ngừng né tránh ánh mắt, hắn mở miệng có rất nhiều thành phần là đang qua loa có lệ.
Trước khi Thư Hoàn nổi đóa tăng cường độ xử phạt, ám vệ Lục vội vàng mở miệng nhận sai.
"Ồ? Ngươi sai chỗ nào?"
"Khắp người đều sai!" Ám vệ Lục nhận thức đến cùng.
"Đừng chỉ nói ngoài miệng như thế, ngươi suy nghĩ nên sửa sai như thế nào cho tốt đi?" Thư Hoàn vòng quanh cái bàn trong phòng đi qua đi lại.
Ám vệ Lục đau đầu, "Công chúa nàng đánh ta một trận đi!"
"Xem ra ngươi vẫn không ý thức được mình sai ở đâu nhỉ?" Thư Hoàn nổi cáu, nàng giống người sử dụng vũ lực ức hiếp người khác lắm sao?
Không chiếm được đường ăn công chúa!
Trừng mắt chống nạnh thật sự... đáng yêu? Nói vậy nàng sẽ vui vẻ nhỉ?
Ám vệ Lục tự mình đào hố, hắn chờ Thư Hoàn vô thức nhảy hố sẽ giải thích cho Thư Hoàn đang tức giận đến đầu mê não căng là gây ra chuyện gì, nhưng so với khiêu khích quan hệ mập mờ giữa Tiếu Cảnh Thăng và Phùng Điềm Thu, ám vệ Lục càng nóng lòng nhìn Thư Hoàn vì hắn mà sốt ruột nổi máu ghen vò đầu bứt tai, có thế này hắn mới giả bộ xấu xa nói Phùng Điềm Thu đáng yêu, lộ ra chút yêu thích trong đó.
Thư Hoàn vẫn ngây ngô, hai mắt hồng hồng, nắm chặt tay áo ám vệ Lục không thả, thật không ngờ các biểu hiện của nàng đều nằm trong dự đoán của ám vệ Lục, sau đó nàng liền phát hiện mặt nạ của ám vệ Lục phóng to vô hạn ngay trước mắt... Nàng bị hôn!
Khóe môi tiếp xúc với da thịt gò má;
Không có chút sôi nổi, thậm chí nàng vẫn không cảm nhận sâu sắc được mùi vị này;
Nhẹ nhàng khiến người ta không nỡ tức giận còn phải cẩn thận hồi tưởng lại mới có thể bắt được chút ít cảm giác.
Ám vệ Lục làm như không biết công chúa đại nhân bối rối, cười nói: "Thay cái này cho một trăm câu dỗ ngọt, được không?"
Thư Hoàn cố tình nói không được, nàng không hề có chút cảm giác nào, nhưng nói không được không phải là lời mời trá hình ám vệ Lục tiếp tục hung hăng gặm cắn một trận.
Ám vệ Lục phỏng đoán canh giờ, không rảnh tiếp tục cùng công chúa đại nhân mè nheo ôm hôn thân thiết, vì vậy xoa xoa cái đầu nhỏ của nàng, "Ta đến nha môn một chuyến, nàng ở lại chăm sóc đứa bé cho tốt, hửm?"
"Ừm." Thư Hoàn khẽ gật đầu, méo miệng, có chút không vui ám vệ Lục chỉ quan tâm đến đứa bé.
Trước cửa nha môn có nha dịch rảnh rỗi nói đùa, nội dung thô tục không chịu nổi, đại ý là nói mấy ngày gần đây nhận được không ít bạc hối lộ, đủ để đi dạo kỹ viện mấy lần! Còn nói cô nương lầu xanh có vị ngon giá cả đắt không chịu nổi, không hề coi tiền như rác cho đám người bọn họ ít bạc hối lộ, thật đúng là ngủ không dậy nổi mà!
Có hai nha dịch nhận ra trang phục của ám vệ Lục, gọi hắn tự mình đi vào nha môn.
"Có việc rồi!" Nha dịch phụ trách án Thụ Thôn bị giết kéo cái lưng mỏi, lúc đuổi theo ám vệ Lục tiến vào nha môn đột nhiên bị Hoa Diện trước đây từng cùng ăn nhậu chơi bời ngăn lại.