An Minh Hiên một đêm không ngủ, có chút buồn ngủ, đang ngủ say. Cửa phòng đột nhiên bị đá văng, tiếng bước chân dồn dập vang lên.
“Thế nào? Ngươi mệt mỏi sao?” Thanh âm nổi giận đùng đùng vang lên trên đầu An Minh Hiên.
Người nọ một bả ném chăn của An Minh Hiên ra, giọng nói tràn ngập ý châm biếm: “Ngày hôm qua rất tiêu hồn sao? Là ngươi hay hắn ở trên? Xem ra ngươi là người bị thượng đúng không? Ngươi sao lại đê tiện như vậy? Vậy ra ngươi thích bị người khác thượng sao? Không có nam nhân thì ngươi không thể sống được sao? An Minh Hiên, ngươi đứng dậy cho ta!”
An Minh Hiên vẫn là không mở miệng, vùi đầu vào gối, lấy tay bịt chặt hai tai lại.
“Ngươi đứng lên cho ta! Cả đêm qua ta phải nghe các ngươi rên rỉ! Ngươi hiện tại thoải mái xong muốn ngủ? Ta mặc kệ! Ngươi đứng lên cho ta! Ngươi ngủ cái rắm! Ngươi không phải muốn nam nhân sao? Ta so với hắn cường hơn, ngươi đứng lên, ta hiện tại cho ngươi, ngươi muốn mấy lần liền làm mấy lần! Ngươi đứng lên cho ta!”
“Dịch Phi Yên ngươi có để cho ta yên được không?” An Minh Hiên rốt cục nhịn không được nổi giận gào lớn.
Dịch Phi Yên nhảy lên giường, dùng sức đá hắn: ”Ta không để yên, ngươi làm gì được ta? Ngươi đứng lên! Thoát y phục! Ngươi cởi sạch cho ta! Ngươi không phải muốn nam nhân sao? Chúng ta hiện tại liền làm! Đứng lên!”
An Minh Hiên tức tối, hắn một đêm không ngủ, mệt mỏi, cái người này vẫn còn muốn cãi nhau, lại còn đá vào thí thí của hắn. An Minh Hiên bỗng bổ nhào về phía Dịch Phi Yên, làm cho đầu của Dịch Phi Yên bốp một cái đập mạnh vào tường.
An Minh Hiên dùng cánh tay đè lên cổ Dịch Phi Yên nói: ”Ngươi có bệnh a? Không phải chính ngươi đem ta bán vào kỹ viện sao? Là ngươi nhượng ta treo biển hành nghề a! Ta bất quá chỉ là phối hợp với ngươi, làm đúng bổn phận của mình mà thôi! Ngươi còn có cái gì không hài lòng? Ngươi có biết hiện tại ngươi rất giống một người đàn bà chanh chua hay không?”
Võ công Dịch Phi Yên so với An Minh Hiên chẳng cần so sánh cũng biết là mạnh hơn rất nhiều, hắn dùng một chút lực, đã đem An Minh Hiên đặt ở dưới thân. Đôi mắt màu đỏ của hắn, hôm nay mang theo tức giận, càng thêm dọa người.
“Ngươi ầm ĩ làm ta mất ngủ! Ngươi kêu la một đêm! Ta không ngủ ngon giấc, chẳng nhẽ ta không thể tìm ngươi tính sổ! Ta la lối om sòm thì sao? Ngươi cũng kêu la suốt một đêm đấy!”
An Minh Hiên nhìn dáng vẻ của hắn, đột nhiên nở nụ cười.
Dịch Phi Yên trừng hắn: ”Ngươi cười cái rắm?”
An Minh Hiên nhịn cười nói: “Ta cười ngươi!”
“Ngươi dám nói ta là rắm? An Minh Hiên ngươi chán sống rồi sao?”
“Cũng không phải ta nói, là chính ngươi nói a.”
An Minh Hiên vừa nói dứt lời, đã thấy Dịch Phi Yên áp sát môi hắn, hung hăng cắn xé. Hắn căn bản là không phải đang hôn, dùng sức như vậy, khiến cho An Minh Hiên cả mồm đều đau nhức. An Minh Hiên lần đầu tiên nghĩ Dịch Phi Yên đúng là cẩu, hắn cắn thật sự rất đau. Trong miệng bỗng nhiên cảm thấy vị máu tanh, Dịch Phi Yên chết tiệt cư nhiên dám cắn nát môi hắn.
An Minh Hiên cũng giận, đồng dạng cố sức cắn vào môi Dịch Phi Yên. Dịch Phi Yên đau nhức buông An Minh Hiên ra, trừng mắt nhìn An Minh Hiên: ”Ngươi dám cắn ta?”
“Ta cắn ngươi thì làm sao? Cũng chỉ có ngươi được cắn ta, không cho ta cắn ngươi? Ngươi đây là cái quy định khỉ gió gì? Còn có vương pháp hay không?”
Dịch Phi Yên khẽ cười: “Ngươi giảng vương pháp với ta? Ngươi có biết ta là ai hay không?”
An Minh Hiên hừ lạnh một tiếng, khoát khoát tay đáp: ”Ta quản ngươi là ai? Lão tử ta đều phải tuân thủ vương pháp! Ngươi thì làm sao. Ngươi so với người khác nhiều hơn một cái đầu chắc?”
Dịch Phi Yên giận dữ cười: ”Ngươi chẳng lẽ chưa từng nghe nói thiếu chủ Minh giáo, giết người vô số, bất luận già trẻ nam nữ, muốn giết liền giết. Ta là ma đầu giết người không chớp mắt, ngươi vẫn còn muốn giảng vương pháp với ta?”
An Minh Hiên nhất thời á khẩu không trả lời được, hắn làm sao lại quên sạch Dịch Phi Yên là một người như thế nào a? Lúc này mình dám trêu chọc hắn, hắn có thể giết mình luôn hay không? Giết người không gươm a. Ở đây cũng không phải địa bàn của An Minh Hiên ta, phỏng chừng cho dù ta có chết, cũng không ai biết. Nếu không ai biết hắn đã chết, thật vất vả cùng thế lực ác độc này tranh đấu một hồi, hắn làm sao có thể lưu danh thiên cổ?
Nghĩ ngợi, cân nhắc lợi hại một hồi, An Minh Hiên đột nhiên nở nụ cười, tự hắn cũng thấy hắn cười rất quyến rũ. Dịch Phi Yên đột nhiên thấy hắn thay đổi như vậy lại càng hoảng sợ.
An Minh Hiên ôn nhu nói: “Vậy ngươi muốn thế nào?”
Dịch Phi Yên đột nhiên không biết trả lời thế nào, cái này chuyển biến cũng quá kinh người đi, hắn thậm chí hoài nghi người trước mắt này có phải là có hai linh hồn trong cùng một thân thể hay không nữa, nếu không làm sao có thể trong chớp mắt lại biến hoá lớn lao khác thường như vậy?
Dịch Phi Yên hung hăng trừng mắt liếc An Minh Hiên, giận dữ rời đi, đi tới cửa lại quay lại, hung hăng đá vào mông An Minh Hiên hai cái, đại khái là để trút hết giận, lúc này mới rời đi.
An Minh Hiên nhu nhu cái mông, tiểu tử Dịch Phi Yên này quả thật rất ác độc mà. Nhặt chăn trên mặt đất lên, chỉnh lại gối đầu, hắn lại tiếp tục ngủ.
Hắn bị một trận lay động làm cho tỉnh ngủ, vừa mở mắt nhìn, bên ngoài bầu trời đã tối đen.
“Ngươi cuối cùng cũng tỉnh, đúng là ngủ như chết a! Đứng dậy trang điểm nhanh lên một chút, ngươi có khách nhân!” Một cô nương trang điểm dày đặc nói với hắn.
An Minh Hiên sửng sốt một chút, mới có thể hiểu được nàng đang nói cái gì, sau đó bèn rời giường, tắm rửa thay y phục, một tiểu nha hoàn khoảng chừng mười hai mười ba tuổi hầu hạ hắn chải tóc, điểm một chút phấn trên mặt hắn, rồi đưa cho hắn một tấm giấy hồng, ý bảo hắn thoa lên môi một chút. Sau đó lại chấm vào ấn đường của hắn một cái, làm thành một cái nốt ruồi son. Nàng bảo trông rất đẹp mắt.
Tiểu nha hoàn cười một cái, đưa cái gương cho An Minh Hiên rồi nói: “Công tử mau nhìn xem, ngươi thật là đẹp!”
An Minh Hiên nhìn vào gương, thiếu chút nữa ngất xỉu. Khuôn mặt hắn nguyên bản là màu nâu khoẻ mạnh đầy sức sống, là một nam tử anh khí bức người, hôm nay, bị tiểu nha hoàn này hoá trang một chút, liền biến thành trắng bệch, rất là dọa người, nàng còn vẽ môi hắn thành hình anh đào, hơn nữa nốt ruồi kia khiến hắn trông giống như một tiểu quỷ ở cõi âm về lấy mạng người vậy.
Thành cái dạng này, còn nói đẹp? Mắt tiểu nha đầu này khẳng định có vấn đề. Phỏng chừng nếu khách nhân nào nhìn thấy hắn như thế này, khẳng định là sẽ bị doạ cho sợ mất hồn.
Sự thực chứng minh, vẫn còn có những người rất dũng cảm.
Tiểu nha hoàn mới đi ra không bao lâu, liền có một nam tử khoảng trên dưới ba mươi tuổi đẩy cửa bước vào. Một thân áo choàng màu xanh ngọc, bên hông lộ ra một bảo kiếm. Lông mày rậm mắt to, cũng có vài phần phong lưu phóng khoáng. Nhìn trang phục thì đúng là một người trên giang hồ.
An Minh Hiên nhìn người này, bất động thanh sắc, xem ra, người này là đến vì ‘Diệu Hoa thập tứ’.
Nam tử tỉ mỉ quan sát An Minh Hiên mấy lần rồi nói: ”Dáng dấp cũng khá, miễn cưỡng có thể coi là đẹp. Ra giá đi, ta chuộc thân cho ngươi.”
An Minh Hiên giả vờ quyến rũ cười nói: ”Đại gia, vừa mới thấy mặt, đã nói như vậy, cũng không sợ mạo phạm mỹ nhân sao?”
Nam tử cố nén xúc động muốn nôn, chỉ bằng vào điểm này, An Minh Hiên liền nhìn ra hắn không phải là đoạn tụ, như vậy thuần túy là vì bí tịch mà đến, người này đầu óc kém cỏi, cũng không tỉ mỉ ngẫm lại, ‘Diệu Hoa thập tứ’ là chí bảo của Minh giáo, Dịch Phi Yên cho dù cuồng ngạo đến đâu cũng không thể tuỳ tiện cho người khác? Phụ thân hắn chẳng lẽ lại có thể mặc kệ không can thiệp sao?
Người nọ nói: “Ngươi mà là giai nhân sao? Ta nhẫn đến bây giờ không có nôn, cũng đã là chú ý đến thể diện của ngươi rồi! Dứt khoát nói một lần thôi, người có đi theo ta hay không?”
An Minh Hiên thu liễm tiếu ý nói: ”Ngươi là ai? Muốn lấy ‘Diệu hoa thập tứ’?”
Nam tử có chút khinh thường nói: ”Thứ đồ đó ta còn thấy chướng mắt, cho dù ngươi có đặt trước mặt ta, ta cũng sẽ không tu luyện. Tự dưng lại muốn làm người tốt, ta điên rồi, lại phải mang theo một tai họa như vậy ở trên người?”
An Minh Hiên vô cùng kinh ngạc nói: “Vậy ngươi đến đây là vì sao?”
Nam tử nhíu mày nói: “Ngươi đừng nhiều lời vô ích, huynh đệ của ta bảo ta tới đây, A Ly hiện tại không thể thoát thân, hắn nghe nói ngươi ở chỗ này bán mình, liền bắt ta tới đây chuộc thân cho ngươi. Bất quá ta cũng không thể đắc tội Dịch Phi Yên, hắn cũng không phải là người mà một tiểu kiếm khách như ta có thể đắc tội. Bạc ta lưu lại cho ngươi, còn có một bao bảo bối, mê dược dây thừng….., chính ngươi thấy lúc nào thời cơ thuận lợi thì bỏ trốn đi. Có thể bị bắt trở về hay không thì phải trông chờ vào bản lĩnh của ngươi. Khi nào ngươi gặp A Ly, thì phải nói cho hắn vi huynh ta đã hết lòng quan tâm giúp đỡ ngươi đấy.”
An Minh Hiên nói: ”Xin hỏi huynh đài xưng hô thế nào?”
Nam tử nói: “Ta họ Tôn, tên chỉ có một chữ Nghiêu.”
An Minh Hiên sửng sốt một chút hỏi: ”Phải chăng là Cầu Kiếm sơn trang trang chủ Tôn Nghiêu?”
Nam tử ôm quyền trả lời: “Chính là tại hạ.”
An Minh Hiên cũng ôm quyền nói: ”Thất kính thất kính a! Cửu ngưỡng đại danh.”
Cầu Kiếm sơn trang, chính là nhất đại chính phái trong chốn võ lâm hiện nay, kiếm pháp lừng danh thiên hạ, sừng sững bách niên bất đảo, bộ kiếm pháp Tàn kiếm do lão trang chủ tự nghĩ ra lại càng kiệt xuất, độc bộ võ lâm.
Không nghĩ tới người trước mắt này chính là trang chủ của Cầu Kiếm sơn trang. A Ly đã từng nói qua, hắn cũng là xuất thân danh môn, nếu có thể gọi cả Tôn Nghiêu, như vậy hắn xác thực cũng rất có thân phận đi?
An Minh Hiên chần chờ một chút, rốt cuộc vẫn hỏi: ”Mạo muội hỏi trang chủ một chút, A Ly cùng ngươi là huynh đệ như thế nào?”
Nam tử sửng sốt một chút nói: “A Ly thực sự nghĩ Cầu Kiếm sơn trang sẽ khiến hắn mất mặt?”
Nói như thế cũng được.
An Minh Hiên nói: “A Ly gặp phiền phức gì vậy?”
Tôn Nghiêu thở dài: ”Còn có thể là cái gì, vẫn là nữ nhân! Đã sớm nói hắn không nên suốt ngày trêu chọc nữ nhân, lần này thì hay rồi, bị nữ chân chơi lại a!”
An Minh Hiên kinh ngạc nói: ”A Ly hắn thất thân rồi?”
Tôn Nghiêu liếc mắt khinh thường nói: ”Hắn như vậy còn có thể nói là thất thân sao? Hắn không phải đã sớm không còn là đồng nam từ lâu rồi, chỉ là gần đây hắn gặp gỡ một cô nương tương đối gai góc, hắn hiện tại trốn đi tái ngoại, cho người đưa thư cho ta, bảo ta đến cứu ngươi.”
An Minh Hiên cười nói: ”A Ly thật có lòng, đa tạ trang chủ! Bất quá trang chủ, xin thứ cho tiểu đệ phải phụ lòng tốt của huynh, ta không thể đi. Yên tâm, ta ở chỗ này rất an toàn, Dịch Phi Yên sẽ không đối ta có gì bất lợi. Trang chủ mời ngài mau mau trở về đi, miễn cho có cái gì bất trắc.”
Tôn Nghiêu liếc mắt nhìn An Minh Hiên, thấy An Minh Hiên không có vẻ gì là miễn cưỡng, vì vậy nói: “Ta đây tin rằng ngươi là đang nói thật. Ta đi, mấy thứ này lưu lại cho ngươi, ngươi nếu còn muốn chạy, phái một người có thể tin tưởng được tới hiệu cầm đồ báo tin, tự nhiên sẽ có người tiếp ứng, đến lúc đó, ta sẽ phái người bang trợ cho ngươi.”
“Đa tạ trang chủ!