Lúc tiểu nhị bưng thuốc vào, tiểu Hồng Hạnh vẫn còn chưa tỉnh. An Minh Hiên thử uy nàng một ngụm nhưng cũng không được, lặp đi lặp lại như vậy ba lần, An Minh Hiên có phần chán nản thất vọng.
Chợt có chút hưng phấn:
”Tiểu Hồng Hạnh, ngươi cũng biết là ngươi bị trúng độc, ngươi cũng biết là thuốc này không thể không uống, ngươi cũng biết là sinh hoạt của ngươi hiện tại không thể tự lo liệu. Như vậy, ta uy ngươi uống cũng không thể xem như là xâm phạm ngươi a, ngươi không được tức giận, không được phép đánh ta đó.”
An Minh Hiên thấy tiểu Hồng Hạnh không có phản ứng, liền tự mình ngậm một ngụm thuốc, sau đó hơi mở mồm nàng ra đem đầu lưỡi của mình tiến nhập, chậm rãi để nước thuốc từng chút đi vào miệng của nàng. Môi nàng rất mềm, hắn đụng vào một chút đã cảm thấy tuyệt không thể tả được, hắn vội tăng nhanh tốc độ uy dược hơn.
Nước thuốc chảy trong miệng của nàng, lưỡi hắn chậm rãi dây dưa lưỡi của nàng vui thích chơi đùa. Một chén dược hắn uy vài lần đã hết, thế nhưng hắn còn chưa có ăn vụng đủ mà, hay là sắc thêm một chén dược nữa tới đây?
Hắn còn đang nghĩ ngợi, đột nhiên trên mặt đã trúng một cái tát, hạ thân cũng bị người hung hăng dùng đầu gối đụng phải một chút, An Minh Hiên bị đau đến mức thiếu chút nữa xuất ra tiếng kêu to.
Tiểu Hồng Hạnh giận dữ nhìn hắn, đưa tay túm lấy cổ hắn.
An Minh Hiên nở một nụ cười, nói:
”Vừa rồi tại hạ không phải cố tình mạo phạm cô nương, chẳng qua chỉ là muốn uy dược cho ngươi, thế nhưng ngươi…. Ô ô….”
An Minh Hiên sợ ngây người, trợn to mắt nhìn khuôn mặt tuyệt thế này, mặt của nàng cách mình chỉ có một khoảng rất nhỏ, nàng nhắm hai mắt, lông mi run rẩy. Đánh chết An Minh Hiên cũng không nghĩ được tiểu Hồng Hạnh dĩ nhiên lại hôn mình, hơn nữa còn chủ động, đó là lí do vì sao mà hắn quên mất việc cần phải nhắm hai mắt lại, mà cứ nhìn chằm chằm vào tiểu Hồng Hạnh.
Nàng say sưa hôn hắn, có một chút bá đạo phong bế lại toàn bộ lời nói của hắn, hôn đến mức khiến cho hắn ý loạn tình mê, bên môi của nàng xuất hiện ý cười, sau đó càng thêm dùng sức hôn môi hắn. Lưỡi của nàng cưỡng bức công kích vào bên trong miệng hắn, tìm được lưỡi hắn, dừng lại dây dưa, chậm rãi mút mát đôi môi của hắn, ôm lấy thắt lưng của hắn, khiến hắn nương tựa vào người nàng, nàng cảm giác được hắn khác thường, nhíu mày, câu thần nở nụ cười, mị hoặc chúng sinh.
(hôn giỏi thế :-ss ta vừa dịch vừa nóng)
An Minh Hiên chỉ cảm thấy ‘ong’ một tiếng, toàn bộ suy nghĩ trong đầu đều bị cắt đứt. Nàng hôn hắn, nàng không ngờ hôn môi hắn, tuy rằng tuyệt đến không thể tả được, tuy rằng đây là điều mà hắn vẫn luôn ao ước, thế nhưng An Minh Hiên sao lại cảm thấy rằng, vị trí của hai người bọn họ hình như là bị đảo ngược vậy? Đáng lẽ hắn phải là người chủ động chứ, đáng lẽ hắn phải là người ôm nàng chứ, mọi việc sao lại thành như thế này? Trên môi An Minh Hiên có một chút đau nhói, nàng cư nhiên lại có thể cắn hắn, An Minh Hiên tựa như trả thù cũng cắn lại nàng một cái.
Thân thể bọn họ sít sao ôm lấy nhau, An Minh Hiên có chút thất vọng, ngực của nàng rất nhỏ, gần như không có, ôm nhau chặt như thế này hắn cũng không thấy cảm giác gì, nhưng mà lúc nàng hôn hắn, thân thể hắn lại có chút khác thường, tiểu bảo bối của hắn không ngờ lại ‘ngạnh’ lên.
Nàng hình như cũng cảm giác được thay đổi của hắn, nàng nở nụ cười, một nụ cười phi thường xinh đẹp, An Minh Hiên nhìn đến ngây dại, nụ cười của nàng có một chút trẻ con, lại có một chút yêu mị, hai loại cảm giác hoàn toàn bất đồng này làm cho nàng trở nên tinh tế vô cùng. Nàng đẩy An Minh Hiên ra, trở về giường nằm xuống ngủ.
An Minh Hiên bị nàng làm cho chóng mặt, thế nào mà mới vừa rồi vẫn còn ẩn tình đưa đẩy, giờ lại ngay lập tức thay đổi như vậy? Nữ nhân quả thật là ‘thiện biến’ (1) a!
Áo ngủ bằng gấm phù dung (2) bao bọc lấy dáng người duyên dáng của nàng, An Minh Hiên nhìn thoáng qua, vội xoay người nhanh chóng đi ra ngoài, hắn cần phải hạ hoả tức khắc.
“Tiểu nhị! Đem nước lạnh tới, thiếu gia ta muốn tắm rửa!”
“Hảo a, thiếu gia, ngài chờ chút!”
Tại sao công tử đây mỗi lần từ trong phòng cô nương kia đi ra đều phải tắm bằng nước lạnh vậy?
An Minh Hiên có chút tức tối tiến vào trong bể tắm, cảm xúc thất bại ‘du nhiên nhi sinh’ (3). Nghĩ đến hắn là Hiên Vương gia, cả Chu triều không ai là không biết, tuy là danh tiếng của hắn không tốt, thế nhưng mỗi lần đến phía nam hạ lưu Trường Giang vẫn luôn có nữ tử đối với hắn ‘tử tâm tháp địa’ (4) mà, chính là nữ tử này lại khiến cho hắn có một loại cảm giác thất bại, đây là việc chưa từng xảy ra.
Sau khi tắm rửa xong, An Minh Hiên mỉm cười một cái, dù là nữ tử mỹ lệ hay là con gái bình thường, chỉ cần là nữ tử thì sẽ không có chuyện hắn không chinh phục được. Chiêu thứ nhất không được, chiêu thứ hai không được, còn có chiêu thứ ba, thứ tư nữa!
(1) Thiện biến: dễ dàng thay đổi
(2) Phù dung: hoa sen, ý nói áo ngủ bằng gấm thêu hình hoa sen ư?
(3) Du nhiên nhi sinh: tự nhiên nảy sinh.
(4) Tử tâm tháp địa: khăng khăng một mực, một lòng một dạ, quyết một lòng.