Phòng trọ là do Thẩm Đạt hỗ trợ tìm giúp. Cậu ta gọi cho Lãng Yên trước khi tới nhưng không ai bắt máy. Thẩm Đạt cứ như vậy liền tới thẳng luôn. Gõ vài cái lên cửa, cậu ta chờ ở bên ngoài.
Tần Sanh mở mắt ra đã không thấy Lãng Yên bên cạnh, thử gọi hai tiếng, không thấy hắn trả lời, xoay người lại thấy mẩu giấy nhắn ở tủ đầu giường tờ giấy, hắn viết là đi mua cơm sáng. Tần Sanh không muốn rời giường, chỉ muốn nằm lỳ chờ Lãng Yên về. Nghe tiếng gõ cửa, cậu tưởng là hắn, liền chân trần chạy tới mở cửa, “Sao sao sao không mang chìa chìa khóa.”
Tần Sanh mới vừa tỉnh ngủ còn có chút đơ, ngoài cửa không phải Lãng Yên. Cậu thấy trông quen quen nhưng lại nhớ không nổi là ai.
Thẩm Đạt như bị chích điện, cứ tưởng Lãng Yên mở cửa, ai ngờ lại thấy Tần Sanh mặc mỗi chiếc qu@n lót và một cái sơ mi oversize xuất hiện. Áo này vừa nhìn là biết của Lãng Yên. Tuy biết họ đã thành đôi nhưng đột nhiên nhìn thấy hình ảnh như vậy thì cậu ta vẫn có chút choáng váng – dù sao Tần Sanh thậm chí còn đẹp hơn con gái, làn da lại trắng, chân thon lại dài, trên cổ còn có vài vết đỏ, chắc là Lãng Yên hôn, nhất định là Lãng Yên hôn! Hơn nữa bộ dạng trông như còn chưa tỉnh ngủ, ánh mắt cũng mê man, nếu là con gái thì tốt quá… Thẩm Đạt há hốc mồm không nói nên lời, suy nghĩ cũng loạn lên.
Lãng Yên mới vừa đến cửa đã thấy Thẩm Đạt cứng đờ đứng ngoài. Vừa thấy bộ dạng Tần Sanh, hắn liền vọt tới giữa hai người, che Tần Sanh sau lưng. Thẩm Đạt còn chưa kịp phản ứng lại thì đã bị Lãng Yên đẩy một cái lui về sau, cửa rầm một tiếng nhốt cậu ta ở ngoài. Lãng Yên vứt túi đồ xuống rồi trực tiếp khiêng Tần Sanh vào phòng ngủ, ném lên giường, xoay người lục tủ quần áo tìm đồ cho cậu, “Sao không đi giày!”
Tần Sanh ngồi trên giường chờ Lãng Yên hầu hạ mặc quần áo, “Ôi, tưởng tưởng tưởng là cậu.”
Lãng Yên đau đầu, nhìn bộ dáng này thì chắc Tần Sanh còn chưa hoàn toàn tỉnh ngủ. Mặc đồ cho cậu xong, tìm quanh giường cũng không thấy dép mới nhớ ra hôm qua hắn ôm Tần Sanh vào đây. Hắn lại ra ngoài lấy dép, nghe thấy tiếng đập cửa mới nhớ ra Thẩm Đạt còn đang bị nhốt ở ngoài.
Thẩm Đạt đen mặt, Lãng Yên sờ sờ mũi, “Ngồi tạm chỗ nào đi đã.”
Lãng Yên đi theo Tần Sanh, lại hầu hạ cậu lấy đánh răng, khăn mặt xong, Tần Sanh mới rầm rì hỏi, “Cái người vừa vừa vừa nãy trông quen quen.”
“Bạn thân nối khố của tớ. Lúc năm nhất đã gặp nhau một lần, cùng ăn bữa cơm, quên rồi sao?, Lãng Yên xoa xoa đầu cậu, “Chuẩn bị xong rồi ra, tớ đi hâm nóng bánh bao.”
Trở lại phòng khách thì Thẩm Đạt đã ngồi yên vị trên sô pha như một vị đại gia. Lãng Yên vừa đi vào bếp vừa hỏi cậu ta, “Sao tự dưng lại tới?”
Thẩm Đạt tức giận trả lời, “Gọi điện cho ông không được thì tôi mới qua đây luôn, chả lẽ còn không được à?”
Lãng Yên biết mình đuối lý, “Không, có thể tới có thể tới, ăn cơm không, ăn bánh bao đi.”
“Không ăn, ăn lại phải ăn cùng ông.”
Thẩm Đạt cũng theo Lãng Yên vào bếp, nhìn hắn thành thạo lấy bánh ra xử lý, hâm nóng sữa đậu nành, “Được quá nhỉ, Lãng Yên, ông mà cũng biết làm mấy cái này cơ á.”
Lãng Yên lơ cậu ta, Thẩm Đạt lại nói, “Mẹ ôi, lúc nãy nhìn thoáng qua, suýt tưởng Tần Sanh là con gái.”
Lãng Yên bưng bát ra ngoài, “Phải con gái hay không cũng không được nhìn.”
Hắn quay đầu lại nhìn Thẩm Đạt, bổ sung một câu, “Chỉ có tôi mới được nhìn.”
Thẩm Đạt bực mình dậm chân, “Khoe khoang cái rắm.”
Tần Sanh đi ra, lúc này đã mặc xong áo ngủ, trên áo in họa tiết hoạt hình, bộ dáng ngốc nghếch. Cậu nói, “Xin chào.”
Thẩm Đạt nhìn Lãng Yên, Lãng Yên hếch cằm tỏ vẻ: không nghe thấy vợ tôi chào à! Thẩm Đạt cũng đành chào lại một câu.
Ăn xong cái bánh bao, Thẩm Đạt đã sâu sắc nhận ra mình không nên tới, không nên tới xem bọn này khoe ân ái! Tần Sanh nói ít lại nói chậm, phần lớn thời gian là Lãng Yên lải nhải. Tần Sanh có lúc nói một hai từ, cậu ta còn chưa kịp nghe ra mà Lãng Yên đã hiểu ý. Hai người này cơ bản giao tiếp chỉ cần ánh mắt là đã hiểu nhau… Lãng Yên gắp gì Tần Sanh liền ăn nấy, Tần Sanh chỉ cần ngoan ngoãn ngồi ăn cơm là được. Thẩm Đạt cảm thấy tâm rất mệt, chỉ muốn lập tức bay về cái ổ chó độc thân của mình.
Ăn xong cơm, Lãng Yên thu dọn, Thẩm Đạt ngồi trên sô pha nhìn Tần Sanh vẽ tranh. Cậu ta cũng muốn nói chuyện với Tần Sanh, nhưng Tần Sanh quá ít nói, cậu ta lại không phải thân quen gì lắm, cũng không nói chuyện gì. Thẩm Đạt cảm thấy rất khó tưởng tượng, loại người nói nhiều muốn chết như Lãng Yên, có thể cùng mình chém gió cả ngày, sao lại chịu nổi cái hũ nút như Tần Sanh?
Tần Sanh mải vẽ tranh, Thẩm Đạt cũng ngại không quấy rầy. Hình như vẽ truyện về bóng rổ, bóng rổ thì cậu ta biết. Thẩm Đạt đằng hắng một tiếng, Tần Sanh đưa mắt nhìn, cậu ta nói. “Ờm… Tần Sanh, chỗ này không phải thế, vẽ như vậy sai rồi.”
Tần Sanh chớp chớp mắt, “Chỗ chỗ này sao?”
“Đúng đúng đúng, chỗ kia, còn nữa, vừa rồi chỗ đó……”
Lãng Yên rửa bát xong đi ra, thấy Thẩm Đạt cùng Tần Sanh thảo luận truyện tranh, Tần Sanh phát hiện Lãng Yên liền quay đầu nhìn hắn, Thẩm Đạt cũng nhìn theo về phía này. Lãng Yên liền ngồi vào sô pha. Lúc trước Tần Sanh chuyên môn ngồi dưới đất, Lãng Yên liền chuyên môn mua cho cậu một cái đệm.
Thẩm Đạt nói, “Lần trước ông nói muốn tìm câu lạc bộ để đến xin việc đúng không? Hôm nay tôi tới báo tin đây.”
Tần Sanh tò mò nhìn bọn họ, Lãng Yên xoa đầu cậu, “Cứ vẽ tiếp đi.”
Rồi lại hỏi Thẩm Đạt, “Ở đâu?”
“Bên kia phố chợ, rất gần, dạy hai ngày cuối tuần thôi, đồng ý thì đi làm, mấy chuyện khác tự ông thương lượng.”
Thẩm Đạt nói xong coi như nhiệm vụ hôm nay hoàn thành, cũng không muốn ở lại làm bóng đèn liền về luôn. Lãng Yên kêu cậu ta ở lại ăn cơm trưa, cậu ta còn trợn mắt, “Ai con mẹ nó muốn xem mấy người ân ân ái ái.”
Buổi tối Tần Sanh tắm rửa xong thấy Lãng Yên ngồi ở đuôi giường xem truyện tranh. Hắn buông notebook, vẫy vẫy Tần Sanh. Cậu liền chậm rãi chui vào chăn, tựa cằm lên ngực Lãng Yên. Hắn duỗi tay nhéo nhéo mũi Tần Sanh, cậu liền nín thở, nín đến mắc cười, “Sao sao lại tự nhiên muốn muốn đi làm thêm?”
Lồng ngực rung nhẹ theo mỗi lời Tần Sanh nói. Hắn trả lời: “Để nuôi cậu.”
“Tớ tớ cũng có thể nuôi cậu, không cần cậu cậu cậu đi làm. Về sau tớ tớ tớ có nhuận bút đều cho cậu.”
Lãng Yên gật đầu, “Đương nhiên muốn cậu nuôi rồi, nhưng hiện tại tớ phải kiếm tiền còn cưới cậu về, cưới về rồi cậu nuôi tớ.”
Tần Sanh nuôi mình, nghe còn có chút đáng mong chờ. Lãng Yên nói cưới về, mặt Tần Sanh liền đỏ, không dám nhìn hắn nữa. Cậu vùi đầu vào ngực Lãng Yên làm đà điểu. Hắn nhéo nhéo tai cậu, “Xấu hổ vậy cơ à, tai đỏ hết rồi.”
Một lát sau mới nghe thấy cậu nói:
“Lãng Yên, tim tim tim cậu đập nhanh nhanh thế.”
Nhìn Tần Sanh, hắn cảm thấy thực bất lực. Tần Sanh lúc nào cũng có thể trêu chọc hắn. Hắn xoay người một cái đè lên Tần Sanh, “Đều tại cậu hết. Nào, chúng ta làm chút việc khiến cho tim đập càng nhanh!”
Nói xong liền hung hăng hôn xuống.
Ngày mai Tần Sanh đi học, hắn vốn không muốn làm quá hung, nhưng lại không nhịn được. Tần Sanh ngủ nướng đến khét lẹt, Lãng Yên dỗ mãi mới dậy. Đưa Tần Sanh đi học xong, hắn liền tới câu lạc bộ.