Nguyên bản ngủ liền ngủ, tất cả mọi người đều mệt mỏi cả ngày, thật vất vả lần lượt lên giường, từ từ nhắm hai mắt hưởng thụ đến nơi. Chính là không gian nguyên bản là của hai người bỗng nhiên có thêm một người, bởi vì sợ quấy nhiễu đến người thứ ba, lúc Văn Lược bị An Trình Điển ôm cả người đều cứng đơ, như thế nào cũng phóng không buông, này thì còn gì là nghỉ ngơi?
An Trình Điển cho tới bây giờ cũng không phải là người tốt, nhìn Văn Lược khẩn trương như vậy, hắn đã nghĩ ra mấy chuyện xấu. Khó thấy Văn Lược ngoan như vậy, tiếp theo không làm chuyện gì xấu, thật đúng là phải xin lỗi bản thân chịu oan vài cái khủy tay kia.
Tay đặt ở trước người Văn Lược, đầu ngón tay ở trên mặt vuốt ve, đầu liền thực không xấu hổ tiến đến bên tai đối phương, một bên thổi khí một bên vươn đầu lưỡi ngậm, cho dù trong bóng đêm cũng thấy vành tai hơi hơi đỏ lên. Nho nhỏ mút vào, cảm thụ người bên cạnh run rẩy, An Trình Điển chưa bao giờ thỏa mãn như vậy.
Chính là tiểu nhân một chút, Văn Lược càng căng thẳng, giống như một khối đầu gỗ, An Trình Điển vô tâm vô phế bật cười.
“Chuyện gì cười vui như vậy, xuất hiện làm cho tôi coi một chút!” Thanh âm của Đỗ Minh Thành thực hợp với tình hình theo cách vách giường truyền đến.
Văn Lược chỉ cảm thấy tim mình muốn nhảy ra khỏi cổ họng, khẩn trương một phen nhéo tay An Trình Điển, lấy nhiều thịt, xem như cho vừa với khẩu ác khí kia. Đỗ Minh Thành người này quả nhiên là tai thính, gặp An Trình Điển cùng Văn Lược không lên tiếng, hắn sâu kín nói: “Hai người các cậu đại nam nhân lại ngủ cùng một chỗ, không thấy quái sao?”
Văn Lược một hơi buồn bực, nhấc chân đá bụng An Trình Điển, An Trình Điển chịu đau không dám lên tiếng, Văn Lược phi thường sảng khoái nha, hắng giọng một cái đáp lại: “Đỗ đạo diễn nếu thấy kỳ quái, kia An Trình Điển cậu qua cùng anh ấy ngủ, cho anh ấy cảm thụ một chút cảm giác được nam diễn viên ôm.”
“Nha! Vậy ra, Tiểu Lược cậu rất hưởng thụ cảm giác nam diễn viên ôm?” Đỗ Minh Thành vui vẻ, lửa giận của Văn Lược lập tức tăng thêm ba phần.
“Đạo diễn, anh chắc là ngủ rất nhàm chán, An Trình Điển cậu mau qua hảo hảo cho anh ấy biết quy tắc một chút, ngày mai đạo diễn khẳng định cho cậu thêm cảnh.” Văn Lược nghẹn khí cùng Đỗ Minh Thành tranh chấp. Cũng không biết tính trẻ con từ đâu tới, phải tranh thắng thua mới được, An Trình Điển một bên nghẹn cười, tay còn không quên ôm đối phương sờ qua sờ lại, dù sao trong bóng tối ai cũng không nhìn thấy, hắn không sờ mới ngu đó!
“Thêm cảnh nha?” Đỗ Minh Thành làm bộ tự hỏi.
“Tốt nhất đạo diễn nên cho tôi thêm cảnh giường chiếu, tôi liền qua hầu hạ anh!” An Trình Điển đáp thật mau, chính là không biết tại sao lại trúng một cú đá của Văn Lược.
“Tôi mới không cần, bản đạo diễn không thích loại thân thể cứng rắn An Trình Điển, nếu Văn Lược lại đây, tôi còn có thể suy nghĩ một chút!”
“Đi mà mơ đi!” An Trình Điển bật người cự tuyệt, thân thủ gắt gao ôm Văn Lược, “Tiểu Lược là của tôi!”
Thời điểm nói lời này lại bị đá, Đỗ Minh Thành sờ mũi, “Ai quan tâm!”
Anh không quan tâm, tôi quan tâm. An Trình Điển dán bên tai Văn Lược nói nhỏ: “Tôi quan tâm!”
Mặt Văn Lược lập tức liền đỏ, An Trình Điển thực sảng khoái, nắm lấy tay Văn Lược, miệng phun khí bên tai Văn Lược, làm cho hắn một trận run rẩy, tiếp xúc không kịp đề phòng làm thân thể run lên… An Trình Điển còn không biết xấu hố đụng chạm dưới thân hắn. Văn Lược bị kinh sợ, Đỗ Minh Thành đang có tinh thần cùng bọn họ nói chuyện, An Trình Điển còn dám xằng bậy. Văn Lược kéo tay mình, một tay kia phản thủ An Trình Điển.
An Trình Điển nhất ngửa, Văn Lược vặn vẹo bị hắn đè xuống, Văn Lược không cam lòng tiếp tục giãy dụa, An Trình Điển nhấc chân ngăn chặn, đè người còn nhỏ giọng chế nhạo: “Cậu muốn Đỗ Minh Thành để ý?”
Văn Lược vừa thẹn vừa giận lại không được kêu, bị nắm ở chỗ căng thẳng, cư nhiên còn không phúc hậu đi lên, An Trình Điển đắc ý ở cổ hắn cắn một hơi, lướt qua vai hắn sờ soạng liền hôn lên, Văn Lược rắn chắn bị đè, không dám lên tiếng, làm cho An Trình Điển nhân cơ hội chiếm tiện nghi. Đánh cũng không được, mắng lại cũng không thành tiếng, tức giận đến há to miệng, chờ đầu lưỡi An Trình Điển lại đây liền cắn một hơi.
An Trình Điển khổ không thể tả lùi lại, đầu lưỡi đau rát.
Văn Lược nhụt chí đạp hắn hai phát, tay kia bỏ ra, hung tợn cảnh cáo: “Tái xằng bậy, tôi cắn đứt của cậu!”
An Trình Điển hộc lưỡi ra thở, nếu Văn Lược dùng thêm vài phần lực, đầu lưỡi của hắn sợ cũng phải đứt rồi đi! Chuyện này là đại sự, bạo lực như vậy sao được, phải nghiêm trị! An Trình Điển nghĩ đến ba chữ này, liền xoay người đem Văn Lược rắn chắc đặt dưới thân, thỏa mãn trừng mắt nhìn người ở dưới.
“Cậu điên rồi!” Văn Lược thất kinh nhỏ giọng trách mắng.
An Trình Điển “hừ” một tiếng, báo đạo chặn miệng Văn Lược, ngạnh sinh sinh chen vào dây dưa với đầu lưỡi đối phương, ý đồ cuốn lại trong miệng mình cắn trả thù, Văn Lược vửa sợ lại tức, dùng sức tránh người kia còn phải nghẹn khẩu khí không dám lên tiếng. Hắn hảo vội, luống cuống tay chân phản kháng còn không được phát ra âm thanh, chăn hơi có chút động tĩnh lớn, hắn liền sợ tới mức không dám động, cuối cùng nhụt chí, thật sự mệt sắp chết, cùng với bị người phát hiện, hắn vẫn là thành thật nằm yên đi, dù sao loại sự tình này không phải là lần đầu làm.
Thói quen là một thứ rất đáng sợ nha, đặc biệt thỏa hiệp chờ thói quen tiến đến càng đáng sợ. Văn Lược có vẻ không nghĩ đến, hôm nay thỏa hiệp, kế tiếp gặp phải là cái gì cũng không biết, càng thêm không nghĩ tới sự kiện quan trọng này sẽ làm cho cuộc sống của hắn sau này thay đổi, bất quá vâng theo phản ứng của thân thể vẫn là hắn, đúng không?
Phản ứng của Văn Lược rất được An Trình Điển để tâm, hôn hôn còn có điểm thao túng không được, môi liền lưu luyến tiến đến ngực Văn Lược làm chuyện xấu, áo Văn Lược bị kéo lên, làn da bị bại lộ trong không khí, hắn từng trận run rẩy, An Trình Điển có ý xấu gảy hai điểm trước ngực, sau đó Văn Lược liền bùng nổ, miệng lưỡi đang lúc thưởng thức hai điểm nhỏ kia thì có cảm giác ai kia phản ứng, Văn Lược khóc không ra nước mắt, hắn thỏa hiệp, nhưng không có nghĩa cho đối phương tiến một tấc rồi giờ lại muốn tiến thêm một thước nha!
Sớm đã biết An Trình Điển không phải là người tốt.
Nhưng thành thật, tuy rằng cảm thấy xấu hổ, nhưng Văn Lược không chỉ cảm thấy sung sướng, ma còn có thêm kích thích, có người thứ ba nhìn chằm chằm, còn có thể không kích thích sao? Thân thể giống như bị bại lộ trước công chúng, nếu thực bị Đỗ Minh Thành thấy được, hắn có thể ngày mai nhảy lầu tự vẫn, ngược lại báo chí có thể viết thành: Siêu sao chịu nhục, nhảy lầu mà chết.
Văn Lược cảm thấy qua được đêm nay hắn nhất định thần kinh suy nhược. Thân thể gắt gao bị đè nặng, An Trình Điển lại tử trầm tử trầm, hắn không dám dùng sức đẩy. Cứng rắn sẽ bị người tiến đến hôn một cái.
Thời điểm quần bị cởi ra, Văn Lược rất muốn một cước đá người này xuống giường, hắn quả thực làm rất nhiều, nhưng đã quá muộn, hắn không nghĩ tới An Trình Điển cư nhiên không chút do dự ngậm cái kia, càng không nghĩ tới y thật sự làm, khiếp sợ tới đột ngột, Văn Lược há to miệng nhịn không được kêu lên.
Thời điểm nghe được thanh âm của chính mình, hắn thật sự muốn khóc.
Đầu óc trống rỗng, Đỗ Minh Thành chết tiệt kia phải phát hiện đi!
Thế giới giống như lập tức im lặng, nửa giây sau, hắn cư nhiên nghe được tiếng hít thở. Đỗ Minh Thành đang ngáy, thần kinh nhất thời thả lỏng, An Trình Điển dùng sức hút, hắn lại giãy giụa thiếu chút nữa kêu lên.
Phía dưới bị khoang miệng ấm áp vây quanh, nhiệt độ toàn thân đều đặt ở đây, chỉ cần An Trình Điển có hơi hơi nhất động, hắn liền nhịn không được phát run. An Trình Điển buông lỏng, hắn cư nhiên có thể trả vốn đè lại đối phương, An Trình Điển “Phốc” cười một cái, Văn Lược sắc mặt xấu hổ, cảm thấy chính mình hiện tại nếu động cái gì, hắn sẽ nhảy xuống.
Hăn chưa từng bị người như vậy đỗi đãi qua, cho nên cũng không rõ kỹ thuật đối phương có giỏi hay không, bất quá xem bộ dáng thành thạo của An Trình Điển, chỉ biết người này nhất định là thân kinh bách chiến.
Trong lúc khinh thường, Văn Lược làm bộ quên đi mới bắt đầu hưởng thụ một phen đãi ngộ.
An Trình Điển cũng không nghĩ làm như vậy, chính là cảm thấy thân dưới run rẩy, bản năng cứ như vậy mà làm, hắn thích phản ứng mẫn cảm loại này của Văn Lược, nếu mỗi lần đều có thể thành thật như vậy thì tốt rồi. Ít nhất thân thể thành thật cho hắn cổ vũ rất lớn, hắn như vậy cũng không tính là nhất sương tình nguyện đi!
Giúp Văn Lược giải quyết xong, hắn liền không có động tác khác, nhưng thật ra Văn Lược bị hắn ôm thật chặt cảm thụ được thân thể đối phương rất nóng có chút ngượng ngùng, tay tiến xuống sờ soạng, hắn ngăn cản.
“Nếu cậu làm như vậy, tôi sợ nhịn không được!” An Trình Điển tiến qua hôn một chút. Nghĩ lúc nãy vừa hôn qua… mặt Văn Lược lại đỏ.
“Ngủ đi! Không còn sớm!”
Văn Lược “Thiết” một chút, bay qua hôn không hề cùng hắn nói. Hắn đã đạt đến trình độ nào đó muốn giúp y giải quyết, cư nhiên còn không cần, thật sự hiếm thấy người này cứng rắn chịu được, phóng xuất liền nhịn không được.
Nếu nghẹn chết! Xứng đáng!
Văn Lược cả người thư sướng nhắm hai mắt lại, tuy rằng ngủ có điểm trễ, thân thễ vẫn là phi thường thoải mái.
Cách ngày rời giường, Văn Lược cả người đau dữ dội, đứng lên một cước đá An Trình Điển xuống giường, Đỗ Minh Thành còn ngủ mơ mơ màng màng, chợt nghe “Rầm” một tiếng, mở mắt ra liền nhìn thấy An Trình Điển ngồi dưới đất, mà còn ***.
“A!” Cho dù là lão biến thái Đỗ Minh Thành cũng hoảng sợ.
“Tôi có thói quen ngủ ***!” An Trình Điển mắt buồn ngủ tóc bù xù sờ cằm, cười chỉ chỉ Văn Lược, “Mặc kín như vậy, cũng kêu là ngủ?”
“Kia thì ngược lai!” Đỗ Minh Thành nghiêng đầu dựa vào ở trên giường bật cười.
“Cười cái gì mà cười, lỏa ngủ thư thái như vậy, anh tại sao lại không lỏa!” Văn Lược hắc nghiêm mặt rống Đỗ Minh Thành.
Đỗ Minh Thành nhấc mi: “Cậu nếu muốn nhìn, tôi cũng không để ý xốc chăn lên cho cậu nhìn!”
Văn Lược suy sụp nuốt nước miếng một cái, thẳng rời giường, rửa mặt. Lúc ra cửa vừa lúc gặp phó đạo diễn, phó đạo diễn hướng cửa phòng bọn họ liếc mắt một cái.
“Buổi tối tôi chuyển sang phòng anh vậy!” Văn Lược đầu óc vừa chuyển, nếu mỗi ngày cùng tối hôm qua giống nhau, hắn khẳng định sẽ đoản thọ, nếu phòng phó đạo diễn còn dư, hắn dọn qua cũng vừa lúc.
Phó đạo diễn mặt không chút thay đổi lấy chìa khóa trong túi đưa cho hắn: “Cậu tối nay đến kịch tổ đi!”
Tất cả mọi người là người thông minh, loại sự tình này tốt nhất là làm thần không biết quỷ không hay.
Thời điểm buổi sáng mọi người trong kịch tổ còn đang bận rộn, Đỗ Minh Thành còn đang bị ổ chăn hấp dẫn, Văn Lược thần không biết quỷ không hay đem đồ đạc chuyển sang phòng phó đạo diễn, ngày hôm qua đạo diễn làm việc thật ra rất sạch sẽ, dọn dẹp cũng sạch sẽ, hắn hiện nghĩ đến thoát khỏi An Trình Điển, trong lòng có một chút thoải mái.
Buổi sáng quay phim đều hài lòng đến phá lệ, An Trình Điển khó hiểu, hôm qua hắn ôm y cả đêm, Văn Lược cư nhiên không đánh hắn, bỗng nhiên vì điều này, hắn có chút không quen.
Hết chương 43