Bất Phụ Như Lai Bất Phụ Khanh

Chương 11



…Ta thích một bụi cỏ dại…

…Hiện tại ở chỗ con hươu đứng chỉ có bụi cỏ đó là ngon miệng nhất, con hươu chắc chắn sẽ ăn nó… Ngươi nói nếu ta muốn cứu bụi cỏ đó, lại không thể giết hoặc đánh đuổi con hươu đi… Vậy thì phải làm sao?”

Ngày hôm sau, trời trong mây trắng.

“Chủ tử, hôm nay ngài không phải vào triều?” Tần Phong tính giờ, vốn định trước khi Cung Dư Mặc vào triều trở về thì luyện võ một chút, nhưng lúc ra đến hậu viện lại thấy hắn ngồi trong tiểu đình ngẩn người.

“Tần Phong?” Cung Dư Mặc quay đầu lại, thấy người đến là thị vệ thân cận của mình liền vẫy tay gọi, “Lại đây ngồi.” Vừa nói vừa chỉ chỉ ghế đá đối diện.

Tần Phong theo lời ngồi xuống, “Chủ tử cảm thấy không khỏe sao? Có cần gọi thái y không?”

Cung Dư Mặc cười lắc đầu, “Hôm qua đã xin phụ hoàng cho nghỉ một hôm rồi, tại về muộn nên chưa nói với ngươi.” Hơn nữa, tuy rằng Tần Phong là thị vệ thân tín của hắn nhưng cũng không cần phải theo suốt mười hai canh giờ, chỉ những lúc hắn ra ngoài đi dạo muốn có người theo hầu mới gọi đến.

“Nga… thuộc hạ nghe nói Tiêu đại nhân hôm nay sẽ khởi hành?”

“Không có.” Cung Dư Mặc lắc đầu, “Khoảng chừng một tháng nữa hắn mới đi, cùng lúc với ta.”

“Chủ tử muốn đi Nhạn Môn Quan!?”

“Ừ.” Dư Mặc đứng lên, đi tới bên cạnh tiểu đình, đưa tay gảy gảy mấy chiếc lá phong đỏ rực như lửa, “Ngươi cũng cùng đi, sớm chuẩn bị này nọ cho xong a.”

“Vâng.” Không rõ vì sao chủ tử nhà mình đột nhiên muốn đi biên quan, lại thấy mày hắn nhíu chặt, có vẻ như chứa nhiều tâm sự, liền bạo gan mở miệng hỏi, “Chủ tử vì sao lại buồn phiền?”

Cung Dư Mặc thùy hạ mi mắt, cũng không biết phải mở miệng thế nào, suy nghĩ một chút mới nói, “Ta đang cân nhắc thiệt hơn…” Dứt lời lại cười cười tự giễu, “Con người thật là mâu thuẫn… Hết lần này đến lần khác ta cũng không thể ngoại lệ.”

“Chủ tử… có việc đừng ngại nói ra, Tần Phong mặc dù vô dụng, nhưng ít ra cũng có thể ngồi nghe ngài nói.”

“Ha hả.” Cung Dư Mặc cười, “Ngươi do chính tay ta dạy dỗ, đừng tự hạ thấp chính mình, ngươi nói ngươi vô dụng? Bên người Cung Dư Mặc ta có bao giờ lưu giữ phế vật đâu?” Nói xong tiếp tục chơi đùa cùng lá phong, “Ta đang suy nghĩ… ta rất thích một bụi… cỏ dại…”

“Cỏ dại??”

“Ừ…” Cung Dư Mặc vuốt lá phong, khóe miệng hiển hiện một độ cong ôn nhu động lòng người, mi dưới hơi uốn lên ngăn trở quang cảnh nơi đáy mắt, “Một bụi cỏ dại rất non mềm… Hiện tại ở chỗ con hươu đứng chỉ có bụi cỏ đó là ngon miệng nhất, con hươu chắc chắn sẽ ăn nó… Ngươi nói nếu ta muốn cứu bụi cỏ đó, lại không thể giết hoặc đánh đuổi con hươu đi… Vậy thì phải làm sao?”

“…” Tuy rằng hiểu được chủ tử mình đang nói ẩn dụ, nhưng đây là lần đầu tiên Tần Phong thấy hắn nói mơ hồ đến thế, suy nghĩ một chút, gật đầu nói, “Nếu là vậy, ngài chỉ có thể thuyết phục con hươu đó, bảo nó đừng ăn bụi cỏ nọ…”

“Nếu con hươu đang rất đói bụng thì sao?”

“Vậy thì cho dù có trồng thêm nhiều bụi cỏ ngon miệng nữa, cũng không chắc rằng con hươu đang đói sẽ không ăn bụi cỏ nọ.”

Cung Dư Mặc cười, gật đầu, “Đúng vậy… Thế nên ta đang cân nhắc, để bảo vệ bụi cỏ đó… Ta có nên trở thành chủ nhân của con hươu hay không…” Hắn dừng một chút rồi nói tiếp, “Kỳ thực trong lòng ta đã có đáp án từ lâu, nhưng lại không cam lòng thừa nhận. Thế nên ta mới nói, con người thật mâu thuẫn, rõ ràng đã có quyết định, nhưng lại không hạ được quyết tâm.”

“Vì sao?” Tần Phong cảm thấy không giải thích được, hỏi.

“Bởi vì ta là một gã lười biếng…” Cung Dư Mặc nhún vai, “Mà trở thành chủ nhân của con hươu đó thì phải làm nhiều chuyện lắm… Có đáng giá hay không đây?”

“Nếu là như vậy thì không làm vẫn tốt hơn.” Tần Phong gật đầu nói, “Nhân sinh bất biến, hà tất phải miễn cưỡng đi làm những chuyện mình không muốn?”

Tần Phong hiểu chủ tử nhà mình, trong người hắn lưu chảy khát khao tự do, nhưng thân tại hoàng gia, trọng trách thiên hạ khiến hắn không thể tự tại, mà hắn cũng không thể bỏ được phần trách nhiệm đó.

“Những lời này nghe giống mấy lời ta thường nói nhỉ.” Cung Dư Mặc hái xuống một lá phong, thả rơi xuống nước, “Nhưng mà ta không thể nhìn hắn chết…” Nói xong nhắm mắt lại, “Hiện tại… ta tuyệt đối không làm được.”

“Vì thế, ta phải thuần phục con hươu đó, phải trở thành chủ nhân của nó!”

Bỗng nhiên gió nổi lên, vạt áo rộng dài của Cung Dư Mặc đón gió mà phất lên, phần phật tung bay.

“Chủ… tử?” đến tận lúc này, Tần Phong mới hiểu được ý tứ những lời tựa như nói mê của chủ tử mình.

Các bật tiền bối Cung gia tranh giành thiên hạ, vấn đỉnh Trung Nguyên… mà hôm nay…

Chủ tử của hắn muốn quân lâm thiên hạ!



“Về rồi à?” Lúc Cung Dư Mặc trở lại, Tiêu Vân Hiên đã băng bó lại hai mắt, ngồi bên bàn tròn chờ hắn.

“Sao ngươi biết là ta?” Bởi vì hôm qua đã nghiệm chứng, biết được hai mắt Tiêu vân Hiên có thể nhìn thấy được, hiện tại chỉ cần điều dưỡng, nên hắn cũng cần không khẩn trương lo lắng như ban đầu, đi qua ngồi xuống tự rót cho mình một tách trà.

Tiêu Vân Hiên nghe theo tiếng đưa tay qua, mò lấy bàn tay Cung Dư Mặc, nắm lấy, “Ta nghe quen tiếng bước chân của ngươi.”

Cung Dư Mặc cũng không né tránh, trái lại bắt đầu chơi đùa với ngón tay Tiêu Vân Hiên, hai người đang buồn chán nháo qua nháo lại thì có nha hoàn mang bộ văn phòng tứ bảo vào, “Ngươi muốn làm gì?”

“Không phải bảo năm trăm tướng sĩ theo hộ tống ta lần này về trước sao?” Tiêu Vân Hiên cười nói, “Dù sao cũng phải viết một phong thư cho Tạ Suất. Chỉ là hiện tại ta không tiện viết lách, đành phải làm phiền Dư Mặc viết thay rồi.” Vừa nói vừa hướng Cung Dư Mặc chắp tay, làm một bộ dáng vái chào.

Cung Dư Mặc ho khan hai tiếng, đưa tay đỡ Tiêu Vân Hiên đứng thẳng người lại, nói, “Không cần đa lễ, nương tử không tiện viết, vi phu liền thay ngươi vậy.”

Cho dù đã nhìn quen hai người trêu chọc lẫn nhau, nha hoàn đứng một bên cũng không nhịn được cười ra tiếng. Cung Dư Mặc nhìn nha hoàn nọ, nói.

“Hề Sảnh, ngươi cười gia thì không sao, dám cười Tiêu đại tướng quân, cẩn thận sẽ bị đánh quân côn đó.”

(gia = ta: thường thì dùng “gia” sẽ chứng tỏ địa vị mình cao hơn đối phương, nghe có vẻ hơi tự kiêu một chút, lúc này bọn họ đang đùa nhau nên tớ giữ nguyên, không chuyển sang “ta”)

Hề Sảnh che miệng cười, “Ngài trước nay đều rất mềm lòng, Tiêu đại nhân tính tình cũng rất tốt, sẽ không so đo với một tiểu nha hoàn như nô tì đâu.”

Cung Dư Mặc cố ý làm mặt dữ, “Ngươi dám chắc ta không nỡ phạt ngươi sao?”

“Hề Sảnh biết sai rồi.” Hề Sảnh giả bộ sợ hãi, “Ngài đừng phạt nô tì a, tỷ tỷ của nô tì còn đang chờ nô tì đến hỗ trợ.”

“Ha hả, hôm nay các ngươi làm điểm tâm gì a?” Cả vương phủ đều biết, nha hoàn này cùng tỷ tỷ của nàng là do Cung Dư Mặc chuộc thân từ Câu Lan viện, lại được hắn ban tên cho, Tiêu Vân Hiên cười nói, “Nếu làm không ngon, còn phải phạt, cả ngươi lẫn tỷ tỷ ngươi đều phải chịu phạt.”

Hề Sảnh nhu thuận trải giấy Tuyên Thành ra, mài mực kỹ càng, sau đó chọn một cây bút lông hổ có đầu bút mềm nhuyễn nhất, chấm mực rồi cung kính đưa cho Cung Dư Mặc, “Là món mới học được từ sư phụ của Duyến Khách Tụ, ngon miệng nhưng không ngấy, ăn trong thời tiết này là hợp nhất.”

Hai tỷ muội Hề Phán, Hề Sảnh từ lúc vào vương phủ liền chịu trách nhiệm chiếu cố sinh hoạt hằng ngày cho Cung Dư Mặc. Tuy một ngày ba bữa đều có đầu bếp trong vương phủ lo, nhưng hai tỷ muội vẫn thỉnh thoảng xuống bếp làm vài món điểm tâm mới lạ.

Cung Dư Mặc nhận bút, nhìn nhìn một chút rồi hỏi Tiêu Vân Hiên, “Ngươi có cần điểm chỉ (in dấu tay) vào không?”

Vân Hiên cười, lắc đầu, “Tạ Suất nhận ra được chữ của nhị điện hạ mà.”

“Ngươi không hỏi ta viết gì sao?”

“Còn có thể viết gì nữa?” Tiêu Vân Hiên cười trêu chọc, “Hay là nhị điện hạ muốn đem cả chuyện phong hoa tuyết nguyệt viết vào?”

Cung Dư Mặc khinh hắn mắt nhìn không thấy, dùng đầu bút chấm một chấm tròn trên chóp mũi hắn, “Ngươi tưởng bản điện hạ đang sáng tác tiểu thuyết à?”



Một tháng trôi qua rất nhanh, ngày ấy sau khi xong xuôi hết mấy nghi thức xuất hành này nọ, Tiêu Vân Hiên cùng Cung Dư Mặc ngồi chung trong mã xa, Tần Phong cưỡi ngựa theo bên cạnh, một số thân binh được tuyển chọn kỹ càng theo cùng bảo vệ, đoàn người thong dong xuất phát.

Đi được mấy ngày, đường đi trở nên gồ ghề hơn, hai người ngồi trong xe ngựa cũng bị lắc lư qua lại đến thảm. Bên ngoài dương quang ấm áp, tiết trời thích hợp để nghỉ ngơi, thế là Cung Dư Mặc liền gối đầu lên chân Tiêu Vân Hiên, chợp mắt.

“Đã là giờ nào rồi?” Đang ngủ mơ mơ màng màng không hiểu sao đột nhiên tỉnh giấc, thấy bên ngoài tia sáng đã trở nên thưa thớt, Cung Dư Mặc dụi dụi mắt, ngáp dài hỏi.

“Cũng không rõ… Đói bụng rồi sao?” Tiêu Vân Hiên ôm hắn ngồi dậy, ôn nhu hỏi.

Cung Dư Mặc lắc đầu, “Còn mấy ngày nữa?”

“Sợ rằng phải tám ngày nữa mới tới.” Tiêu Vân Hiên cười, giúp Cung Dư Mặc chỉnh lại đầu tóc, “Buồn chán sao?”

“Đúng vậy.” Cung Dư Mặc cười cười kéo bàn tay Tiêu Vân Hiên qua chơi đùa, đột nhiên nảy ra ý định, “Vân Hiên, hát một khúc nghe chơi đi.”

Tiêu Vân Hiên cười khổ, “Ta không biết hát a.”

“Trong buổi tất niên năm trước không phải ngươi đã hát cho phụ hoàng nghe sao?” Tiệc tất niên năm ngoái, Tiêu Vân Hiên được triệu hồi kinh, đang lúc náo nhiệt liền bị đẩy ra hát một khúc quân hành.”

Vân Hiên suy nghĩ một chút, “Được rồi, ta chỉ sợ ngươi quen nghe giọng các cô nương trong gánh hát, không thích ta hát.”

“Hách hách minh minh, từ vua đến dân, nam trọng sự nghiệp, không phụ hoàng ân. Chỉnh lại lục quân, mặc vào nhung giáp, cầm chắc binh khí, tiến xuống miền nam.” Tiêu Vân Hiên bắt đầu ngâm xuống, thanh âm có chút khác với giọng nói thường ngày, cảm giác như đang tận lực đè thấp, “Bảo hộ vương vị, từ già đến trẻ, trái trái phải phải, cùng nhau ra trận. Trùng trùng điệp điệp, hào khí ngất trời, bảo vệ đất đai, mọi nơi mọi chốn.”

Không giống với những thanh âm uyển chuyển, oanh oanh yến yến trong gánh hát, thanh âm của Tiêu Vân Hiên trầm thấp mà hùng hồn, tựa như tất cả âm tiết đều đặt ở sâu trong cổ họng, thừa dịp phóng xuất, vang vọng khắp chốn.

“Hách hách nghiệp nghiệp, thiên tử nghiêm trang, vương tướng oai hùng, thổ phỉ khắp chốn, bắt đầu rối loạn, khiếp sợ tứ phương, sấm rền vang dội, tứ phương khiếp sợ.”

Có lẽ khúc hát Tiêu Vân Hiên xướng cũng không hẳn là khúc quân hành, thanh âm đều đặt ở một cung bật, không lên giọng xuống giọng nhiều, nhưng trong thanh âm lại có một loại khí thế “quân thần một lòng, như chấn như nộ, khí thế nào hùng, như hùm như hổ. Tiến đến sống Hoài, bắt hết thổ phỉ, dẹp loạn tứ phương, danh chấn thiên hạ.” Nắm mắt nghe Tiêu Vân Hiên hát có một loại cảm giác như có thể thấy được nghìn vạn tướng sĩ đội ngũ chỉnh tề, trường thương dựng thắng, khí thế ưu vũ, thanh âm quyết tuyệt.

“Hành quân hành quân, khí thế ngất trời, như sóng cuộn trào, như núi bao quanh. Như sông lưu chảy, miên mang miên mang, không ngoài dự liệu, rửa sạch giang sơn.” Lúc này âm điệu chuyển cao, tạo nên cảm giác phấn khởi mà không chói tai, tiếng ca kiên định hào hùng, tựa như thiên quân vạn mã đang ôm nhau hò hét mừng thắng lợi.

“Ngai vàng bền vững, tứ phương an bình, khắp chốn tung hô, công lao thiên tử. Tứ phương an bình, khắp chốn an vui, giang sơn bền vững.” Cuối cùng, thanh âm nhỏ dần rồi kết thúc, Cung Dư Mặc không kìm lòng được lẩm nhẩm hát theo. Lúc hát xong khúc quân hành, Tiêu Vân Hiên có chút thở hổn hển, Cung Dư Mặc cười cười, sau đó nhắm mắt lại ngủ tiếp.

Trong mơ có tư thế hào hùng, ưng chuẩn trường minh, kiếm nỗ phá không, tư sát chấn thiên.

Hắn từng nghe Thiều vương thúc nói qua, trong người nhi tử Cung gia đều có một ngọn lửa cháy rực. Hắn nguyên bản không tin, nhàn tản như Thiều vương, lười nhác như hắn, sao sẽ có loại khí thế bừng bừng tựa như huyết mạch sôi trào đó.

Thẳng đến giờ phút này hắn mới hiểu được, cái loại huyết mạch mà người Cung gia có, hoặc thậm chí nam tử trong cả thiên hạ đều có, thường sẽ an tĩnh ẩn nấp nơi sâu thẳm, chờ đợi một cơ hội bừng tỉnh.

Nó tựa như một viên pháo hoa, trong nháy mắt bay vút lên không trung, nổ tung rồi tiêu thất, hoặc tựa như sư tử oai phong, chạy thẳng lên đỉnh núi, gầm một tiếng ngạo thị thiên hạ.

Hòa bình đã lâu lắm, hiện nay các anh hùng vốn ngây ngốc sống qua ngày tại quê nhà yên bình bắt đầu vội vã tụ hội. Hôm nay bước vào trong mộng thanh niên không còn là “yên hoa tam nguyệt há Dương Châu”, mà là tay áo tung bay trong tiếng trống trận hào hùng, là quân kỳ phần phật đón gió nơi chiến trận.

—————

MN: chóng mặt với cái đoạn hát hò, ta đã cố gắng hết sức *đập đầu vô gối giả chết* ai thấy lỗi chính tả hay lỗi gì đó thì chỉ hộ ta với, dạo này mắt mờ tay yếu chân run…

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv