Trên đường lớn, vẫnnhư mọi ngày phi thường náo nhiệt, nơi dưới chân Thiên Tử vĩnh viễn làđịa phương phồn hoa nhất. Ra đến phố , xe ngựa cũng không có cách nàochen lên được nữa, giống như con đường này là con đường dành riêng chongười đi bộ, nhìn ra khỏi xe chỉ thấy toàn đầu người là đầu người, tanghĩ có khi ngay cả xe đạp cũng chen không nổi vào chỗ đó.
Cho nên vừa ra đến phố, chúng ta liền xuống xe ngựa, Hậu Huyền bảo hộ ở bên cạnh ta, nhướng mày: “Thê chủ, để cho ta chạy đi mua là được rồi, đường đông lắm .”
“Ta cũng muốn đi dạo phố một lát, đã lâu rồi ta cũng không có được đi thế này .”
“Hi hi, người cũng là ngứa chân đúng không.”
“Ừ, thì sao.Mau đi mua bản đồ đi.”
Trong lúc này trên đường người đến người đi như mắc cửi, ta nhìn thấy rấtnhiều người của Thiên Cơ Cung, tại sao ta lại nhận ra được bọn họ á, dễthôi mà ai ai cũng một thân bạch y nhẹ nhàng, bọn họ còn cố gắng làm ravẻ đeo thêm đấu lạp che mặt màu trắng, chỉ có người không hiểu biết mớikhông biết mà thôi.
“Hậu Huyền, sao dạo này có nhiều người của Thiên Cơ Cung xuất hiện như vậy?”
Hậu Huyền nhìn xung quanh, hắn trước tiên hì hì cười: “Thê chủ, người vẫn còn nhớ Lung Linh bảo giám hay không?”
“Linh Lung bảo giám? Ta vẫn còn nhớ rất rõ đấy.”
“Khi đó người cũng có đi cướp nha, nhưng không có cướp thành công, nhưng sau đó lại thấy Thiên Cơ cung tung ra tin tức Lung Linh bảo giám bị đánhcắp, nhưng thật chất là không phải bị mất thật, kỳ thật Linh Lung bảogiám vẫn còn ở trong tay bọn họ.”
“Thì ralà thế, nhưng mà tất cả chuyện này không phải là chuyện cũ sao , nhưngsao lần này lại rầm rộ nhiều người xuất hiện vậy?”
“Ha ha, lần này Linh Lung bảo giám có lẽ là bị mất thật!”
“A?” Không khỏi giật mình, nhưng ta lại có chút vui vẻ, ta chưa từng nghĩtới bản thân mình sao lại có cảm giác hả hê như vậy, “Hay thật, vật nàycó giữ lại cũng chỉ hại người.”
“Kia cẩnthận, thê chủ!” Hậu Huyền dẹp cho ta một đường trước mặt là hiệu sách.Nháy mắt cũng thấy được tiểu thuyết mới của Thiên Mộ Tuyết được bày ởgiữa trung tâm, trong lòng liền động đậy. Lập tức quay sang nói với HậuHuyền: “Ngươi đi mua bản đồ đi, nhớ kỹ là phải giống như cái ở trongphòng Viễn Trần đó, ta đi thăm lão nương ngươi…”
“Thê chủ, sao người lại có thể buông lời mắng ta như thế!” Hậu Huyền khinhthường ta, ta chán nản: “Ta còn chưa nói xong mà. Là tiểu thuyết của lão nương ngươi!”
“A” Hậu Huyền hiểu ra, nhăn mặt, “Phu nhân, ngươi nên ít đọc truyện của nương ta đi, sẽ dạy hư người đó nhé.”
Im lặng lần nữa, ta thật sự không thể nào tin nổi Hậu Huyền lại chínhlà con trai của nữ dâm thần Thiên Mộ Tuyết trong lòng của ta, hắn thuần khiết giống như một tờ giấy trắng.
Thời gian trong cung rất nhàm chán, phải mua một vài quyển dâm thư giết thời gian chứ. Ta chọn rồi lại chọn.
“Cô nương, cô nương, xin thương xót.”
Ta quay đầu lại, là một lão phụ nhân tóc tai bù xù,nàng cầm một cái chéncon bể, bên trong có mấy đồng tiền, ta nhìn sang hướng nàng,nàng cợtnhả đem bát đưa đến trước mặt của ta. Ta tiện tay cho tay vào túi trongngười, đem ra mấy đồng. Lúc đưa tiền vào bát của nàng, nàng ta lại độtnhiên nhẹ giọng hỏi: “Đem cầm của ta giao cho Hoàng Thượng …”
Lúc này, ta trố mắt đứng nhìn. Nàng hướng ta vẫy tay, sau đó đi sang mộtngõ nhỏ bên cạnh. Ta không có suy nghĩ gì nhiều liền đi theo.
Trong cái hẻm nhỏ đương nhiên là không có quá nhiều để ý, ta cùng với lão bàbà một trước một sau đi vào, đột nhiên, nàng dừng lại, lưng còng độtnhiên thẳng lên xoay người, nghiêng dựa vào bên tường: “Ngươi được đấy,cư nhiên lại có thể thành sủng cơ của Hoàng Thượng .”
Âm thanh nhu hòa mềm mại này vang lên, ta giật mình: “Hoa Liễu!”
“Ừ. Là ta!”
“Ngươi nha, lại có thể giả chết!” Ta bước dài đến trước mặt nàng kéo kéo bộ đồ rách rưới kia, “Ngươi đang đùa ta sao! Làm cho ta sợ đến mức bây giờ đi ngủ cũng không ngon! Sao lúc đó ngươi lại nói có nửa câu di ngôn, ngươi đã giả chết thì cũng phải nói cho hết câu chứ!”
“Ai biết được hôm đó ta uống thuôc hơi quá liều. Sau này ngươi làm sao biết được người ta nói ý chỉ Hoàng Thượng.”
“Hừ, ngươi không cần biết.” Ta đẩy nàng ra, nữ nhân này làm cho ta rất bực mình.
“Ta cũng vậy, vạn bất đắc dĩ mới phải làm phiền đến ngươi, người của haibên đều muốn giết ta. Ta có thể không chết sao?”
“Ngươi là gián điệp hai mặt sao?”
“Yêu yêu yêu. Ngươi muốn biết sao phải cố gắng nhiều hơn đó nha, dù sao tavốn là không thể sống. Khoái.” Hoa Liễu hướng ta vươn tay.
Ta không hiểu: “Khoái là cái gì?”
“Tiền a! Ai nha, mọi lần ngươi thông minh như vậy sao lần này lại ngốc thế,để tự ta lấy.” Hoa Liễu nói xong không khách khí sờ sờ vào trong lòngngực của ta.
“Tốt lắm, này! Ai nha! Không đúng! Này này này, ngươi lấy đi toàn bộ tiền rồi, ta lấy cái gì mua truyện đây!”
Hoa Liễu trừng mắt nhìn ta: “Mạng người quan tọng hay truyện của ngươi quan trọng. Tốt lắm, không nói nữa, ai đi đường đó , chúng ta sau này…Không hẹn gặp lại, chúc ngươi hàng năm đều được sủng ái.”
Cả khoảng thời gian ta đều ngây ra như phỗng, hoàn toàn bị Hoa Liễu dắtmũi. Ha! Ta nói này, chuyện quái lạ hàng năm đều có nha, khó khăn quaylại xe ngựa, tuy muốn đi dạo phố, nhưng tiền đã không còn. Từ trước đếnnay chỉ có ta cướp của người khác , hôm nay lại bị Hoa Liễu cướp trắngtrợn.
Tiền!à, vội vàng sờ hà bao,, đổ đổ,không còn, Hoa Liễu một đồng cũng không để lại cho ta ! Xem như ngươilợi hại! Giả chết không nói, lại để cho ta một mớ rắc rối.
Đột nhiên, bên ngoài ngõ hẻm trở nên ồn ào, ta nhức đầu đi ra, chỉ thấy một người lao đi bay nhanh, nhìn như là một đầu bếp, hắn cầm con dao tháirống to: “Con chó chết —- trộm bánh bao! Mày đứng lại cho ông —- “
Chó trộm bánh bao? A, ta nghĩ là dùng bánh bao ném cho, một đi không trở lại a.
Tất cả mọi người đi đường đều dạt qua một bên nhường cho một người một chónày, ta ngoái đầu nhìn lại, chỉ thấy một con chó hoang lao đi như bay,vị đầu bếp ở phía sau truy đuổi gắt gao.
“Mày đứng lại đó cho ông —- đứng lại mau —
Ánh mắt tò mò nhìn sang con chó kia, cũng là lúc trong lòng nhói một cái, con chó kia không phải chỉ cắn một cái bánh bao , mà là ngậm hẳn mộtgiỏ bánh bao, thật là lợi hại! Nhưng con chó này… Sao lại quen mắt thế.Một loại cảm giác bất an mãnh liệt nổi lên trong lòng, tự nhiên chân lại đuôi theo con chó kia.
“Ngươi đứng lại đó cho ta!”
Đầu bếp đuổi hồi lâu, đem con chó đẩy được vào một con hẻm tối, ta đứng ởphía sau đầu bếp, người chó đuổi nhau cũng không phải làm cho mọi ngườiđi đường quá để tâm, cũng không ai để ý một người một chó giằng co trong hẻm. Thật sự là một con hẻm cụt.
“Vù vù vù vù! Ông đây hôm nay phải làm thịt được ngươi!”Đầu bếp vén ống tay áo, cầm chắc con dao thái trong tay.
“Grừ (nói nhiều), Grừ (nói nhiều).” Con chó để cái rổ xuống, nhe răng gầm gừ.
Hàm răng sắc bén, ánh mắt vô cùng có linh tính, còn có hình dáng cung với sự hung dữ kia, chẳng lẽ nó thật là…!
Husky ở nơi này cũng không có nhiều, nghe Hậu Huyền nói qua một lần,hơn nữa ở kinh thành người sở hữu con Husky duy nhất này chỉ có Nam Cung ThuNguyệt, loại này là loại cực hiếm ở Hiên Viên vương triều.
Mà hiện tại, một con Husky lại ngang nhiên xuất hiện ở đây, lại còn đượchuấn luyện nghiêm chỉnh như thế, và quan trọng nhất là cảm giác của tanói cho ta biết rằng ta biết nó, nó chính Long Hoàng!
“Gâu!” Long Hoàng sủa lớn một tiếng, hình ảnh càng quen thuộc.
Long Hoàng sủa, đầu bếp run rẩy một phen. Ta tiến lên vỗ vào sau lưng hắn,tên đầu bếp có lẽ là giờ phút này hình như là khẩn trương cao độ, lạibất ngờ bị ta vỗ,hắn sợ đến mực lập tức xoay người lại, dao thái trongtay khua đến ta, ta vội vàng lui một cái, nếu không ta nghĩ không đơngiản chỉ là bị hủy dung đâu.
“A —-” tên đầu bếp hét ầm lên,khi thấy rõ là ta, ngược lại thở hổn hển mắng to đứng lên, “Ngươi muốn chết a!”
Ta lười cùng hắn nói lời thừa, tùy ý gở xuống trên đầu một cây châu thoacài tóc, đưa đến trước mặt tên đầu bếp: “Những… cái bánh bao này, tamua.”
Vẻ mặt đầu bếp lập tức thay đổi, từnhe răng nhếch miệng chuyển sang cười nịnh nọt: “Cô nương thật đúng làngười tốt.” Hắn vươn tay muốn lấy châu thoa cài tóc của ta, ta cườilạnh, từ trên châu thoa cài tóc cắn xuống một viên trân châu nhỏ nhất,“Cút!”
Đầu bếp mặc dù có chút bất mãn, nhưng kia một viên Trân Châu cũng đủ mua hàng trăm cái bánh bao của hắn ,cho nên, hắn vẫn còn cười hì hì chạy lấy người.
Long hoàng trước mắt vẫn nhìn chằm chằm vào ta, hiển nhiên là không có khẩn trương như trước, lúc đó nó chuẩn bị chiến đấu, hiện tại chỉ là đềphòng.
“Long Hoàng?” Ta thử dò xét gọi mộttiếng, đã là giống chó nếu như ngươi kêu được tên của nó thì nó đối vớibạn sẽ giảm một phần địch ý.
Long Hoàng đứng lên đôi mắt nó khôi phục trạng thái bình tĩnh, không hổ là Long Hoàngđã từng chịu qua huấn luyện, nếu là chó cảnh, đã sớm đối với bạn quẫyđuôi tít mù.
Long Hoàng cắn cái giỏ thức ăn, đi tới trước mặt của ta, để … xuống, dùng cái mũi ngửi ngửi làn váy của ta, trong ánh mắt của nó lộ ra một tia nghi hoặc, sau đó, nó đi tới đầu ngõ.
“Này, bánh bao của mày.” Long Hoàngkhông đem bánh bao đi sao. Nhưng mà, ta sai lầm rồi, Long Hoàng khôngphải là nó quên, mà là nó muốn ta cầm đi. Nó ngồi xổm ở đầu ngõ, ánh mắt lạnh lùng giống như đúc Nam Cung Thu Nguyệt mang theo sự uy nghiêm cao cao tại thượng.
Bà đây thèm vào, người nào nuôi chó thế, đến cả Long Hoàng cũng dám sai bảo ta
Do dự một chút, ta vẫn cầm lấy cái giỏ, nếu như Long Hoàng phải ra ngoàitrộm bánh bao, kia nhất là Nam Cung Thu Nguyệt hành động bất tiện, hắnchẳng lẽ bị thương?
Lòng ta lập tức nhảydựng lên, Ta sao thế? Tại sao ta còn muôn lo lắng cho Nam Cung ThuNguyệt tên hỗn đản đó? Thật sự là oan nghiệt mà!
Long Hoàng thật sự rất bẩn,lông trên người của nó không có một chỗ nào làmàu nguyên bản, không phải bùn đen thì chính là bụi bặm, sao mỗi lần tagặp lại Long Hoàng nó đều chật vật đến thế?