Ta chậm rãi tiến lên, mặt mang ba phần châm biếm: “Biểu đệ, ngươi mới vừa rồi đang làm cái gì vậy?”
Cổ thiếu xấu hổ cười cười: “Thấy thương thế cua Thuần Vu thị lang như vậy trong Cổ phủ có vài dược liêu tốt …..”
“Phải!” Ta cầm lấy cổ tay của Cổ thiếu, làm cho ba người ở đây đều cứng ngắc,ta nhìn vào gương mặt đang mờ mịt của Cổ thiếu, nói, “Nguyệt Dao, làmphiền ngươi đưa San San đi về trước, ta cùng Cổ thiếu có chút chuyệnriêng cần nói.”
“Ách, Thanh Nhã…”
Ta bắt đầu vuốt vuốt tay Cổ thiếu : “Biểu đệ a, biểu tỷ ta đây, hiện tại có đang có chút …khẩn cấp.”
“Khẩn cấp… Gấp cái gì?” Cổ thiếu trở tay lại thì bị một bàn tay của ta sờ mó, sau đó sờ đến trên mặt hắn, liếc mắt đưa tình: “Ngươi rõ ràng nhất mà,chúng ta đi vào nhà xí.”
Cổ Thiểu Hoa mở to hai mắt, tinh quang bắn ra bốn phía, hắn đã tiếp thu được sóng điện cuả ta.
Hổ cha lại hạ sinh khuyển tử, cái thế giới này cũng thật là công bình.
Cổ thiếu bừng tỉnh đại ngộ cười cười : “Biểu tỷ, ngươi say rồi.”
“Đúng vậy, không say thì có thể khẩn cấp như vậy à? Ngươi cũng nhìn thấy taycủa San San bị thương không có tiện, không bằng ngươi bây giờ…”
“Được… được mà! nhưng cũng không cần phải tới nhà xí !Hay là tới phòng của ta đi?”
“Không, phòng của ngươi không tiện.” Phát hiện ra Lãnh Nguyệt Dao còn chưa đemThuần Vu San San đi, ta lớn tiếng quát mắng hai người đang trong tìnhtrạng hóa đá, “Nguyệt Dao, mang San San trở về.”
“Ách! A!”
“Thê chủ!” Thuần Vu San San vội vả tiến lên, lại bị Lãnh Nguyệt Dao ngăncản, ta cười kéo Cổ thiếu: “Đến đến đến, nhà xí càng kích thích chứsao.”
Cổ thiếu toàn thân mềm nhũn: “Biểu tỷ nói đúng ở trong nhà xí quả thật biểu đệ chưa từng thử qua.”
“Vậy hôm nay thử đi thì sẽ biết.”
“Thê chủ ” Thuần Vu San San thật sự vội vàng, ta đem Cổ thiếu đẩy mạnh vàonhà xí, quay qua Thuần Vu San San trừng mắt một cái, rồi làm cái mặtquỷ, Thuần Vu San San lại đông cứng lần nữa.
Trong nhà xí chỉ cóánh nến nhàn nhạt, nhà xí trong Cổ phủ sắp xếp tương đối xa hoa, trừ…cái nhà vệ sinh ra, còn có cả bãi đá. Trên bàn còn để cả đàn hương, cùngvới một ngọn nến cao cao.
Ta khoanh hai tay dựa vào bồn rửa tay, hí mắt cười cười: “Cởi đồ ra.”
Cổ thiếu vui vẻ, bắt đầu cởi ngoại bào, vừa cởi vừa nói: “Biểu tỷ ngươiquá lợi hại , biểu đề thực sự không bằng, tiểu đệ như thế nào lại chưabao giờ nghĩ ra được nơi kích thích như thế này. Nếu là đột nhiên cóngười đến đây,thì thật đúng là kinh hồn bạt vía đấy.”
“Tất nhiênlà vậy, thứ ta muốn chính phần kích thích này, ngươi đi vào trong nhà xí đi.” Ta tùy ý chỉ một gian, hắn cởi đến trung y”Biểu tỷ còn người thìsao?”
“Ta lập tức tới ngay, sáng như vậy, ta không quen.”
“A ~~~ hảo, hôm nay tiểu đệ sẽ nhân nhượng biểu tỷ một phen .” Cổ thiếutiến vào một gian nhà xí, ta tiện tay đóng cửa, nói: “Tiếp tục cởi đi,ta muốn nhìn thấy cả tiết khố.”
“Biểu tỷ, thật là hào phóng…”
“Ừ… Không sai…” Ta vội vã rời khỏi cái bồn rửa tay thu thập lại quần áo của Cổ thiếu, sau đó giả vờ như đem ngoại sa cởi ra ném ra ngoài khôngtrung, “Mau lên , ngươi rốt cuộc cỡi hết không thế, ta chưa có nhìn thấy tiết khố của ngươi .”
“Đến đây~~” lập tức, bóng trắng nhoánglên, ta choáng váng,cái tên ngu ngốc này còn học theo ta ném y phục, tavội vàng đem toàn bộ y phục của hắn ôm lấy, cầm cái tiết khố kia . . .Trực tiếp ném thẳng nó vào cái hố phân.
“Biểu tỷ, ngươi đã xong chưa a ~~ ”
“Tốt lắm, đến đây đến đây.” Ta thổi tắt nến , lập tức bỏ chạy.
Sắc lang, dám trêu chọc người của ta, không lột sạch ngươi, thì ta là em ngươi!
Đi ra khỏi nhà xí cầm toàn bộ quần áo của Cổ thiếu ném ra ngoài tường, ở đó chắc là viện khác, vỗ vỗ tay, quay trở về.
Vẫn còn chưa đi tới tiền thính, chợt nghe thấy mọt tiếng nữ tử kêu thêlương thảm thiết: “A ” lập tức, cả viện đều loạn cả lên, hộ về theotiếng thét chói tai mà chạy tới, tiền thính cũng có người đi ra xem náonhiệt, nhưng đã có ba người Bạch Y đi ngược lại tiến tới.
Bangười bạch y kia, ở giữa một người đội nón che màu trắng, mà phía sauhắn là hai bạch y nữ tử, một người nâng một cái khay màu đỏ, trên mâm là hai cái bình bằng ngọc thạch.
“Chuyện gì xảy ra thế, chuyện gìđang xảy ra?” Mọi người nhao nhao lên đòi đi qua xem, Bạch Y nhân chỉ là dừng lại một chút rồi tiếp tục hướng tới trước.
Ta tựa vào cạnh cửa, chuẩn bị xem kịch vui.
Bạch Y nhân lúc này lại đi tới trước mặt của ta, hắn ngừng lại, chặn tầm mắt của ta, ta tránh sang một bên, hắn lại ôm quyền: “Cô nương, chúng talại gặp mặt .”
Ta sửng sốt nhìn lại hắn, nón che màu trắng khẽ mở ra.
“Người không nhớ rõ tại hạ? Tại hạ chính là người hôm đó cho cô nương mượn ngựa.”
“Là ngươi à? Thật xin lỗi, bởi vì ngươi hôm đó cũng đội nón che, cho nên ta không biết được diện mạo của ngươi.”
Bạch Y nhân trầm giọng trong chốc lát, mới lại nói: “Đây là có chuyện gì? Cổ phủ có phải đã xảy ra chuyện gì hay không?”
Ta cười lạnh: “Chờ xem diễn đi.”
“A ” lại là vài tiếng thét chói tai, sau đó liền nhìn thấy hộ vệ vây quanh một người từ một viện khác đi tới sân viện.
“Đây là có chuyện gì!” Cổ Minh Khải cũng tới viện này,lập tức mọi người trởnên yên tĩnh, trong đám người này ta nhìn thấy Thuần Vu San San, LãnhNguyệt Dao và Hậu Huyền, bọn họ nhìn thấy ta, ta tư thế đừng có lêntiếng với bọn họ,trên mặt bọn họ mang theo vẻ nghi ngờ rồi lại tiếp tụcquan sát.
Cổ Minh Khải nhìn thấy mấy người hộ vệ kia, rống to lên: “Tất cả đứng hết lại cho ta!”
Mấy người kia lập tức đứng lại, không dám làm một cử động nhỏ nào, sắc mặt trắng bệch.
“Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra! Bối rối khẩn trương như vậy, các ngươi đanggiấu cái gì!” Cổ Minh Khải tiến lên,đẩy mọi người ra, lúc này, Cổ thiếuchỉ mặc một chiếc áo khác của hộ về, dưới áo khoác, hắn hai bàn taytrắng, bắp đùi trắng nõn ở trong gió đang run lên.
“Cha…”
“Hoa, Hoa nhi!” Cổ Minh Khải thấy vậy trợn mắt há hốc mồm, chắc chắn là baonăm sinh nhật chưa có năm nào kích thích như năm nay!
“Ngươi, ngươi, y phục của ngươi đâu!”
“Bị biểu tỷ cướp đi!” Cổ Thiểu Hoa ăn ngay nói thật.
“Hộ Quốc phu nhân?”
“Chuyện gì xảy ra thế?” Lập tức, mọi người nhao nhao bàn luận , ta trốn ở phía sau lưng Bạch Y nhân cười ha hả.
“Càn rỡ!” Cổ Minh Khải giận dữ , cũng là tại cái tên Cổ Thiếu Hoa này yếuđuối vô năng, “Biểu tỷ ngươi lừa lấy y phục của ngươi làm cái gì! Ngươicái đồ con bất hiếu này,ngươi muốn làm cái gì hả!” Cổ Minh Khải lớntiếng tức giận mắng mỏ, trên trán gân xanh nổi hết lên.
“Cha!” Cổ Thiểu Hoa cũng vội vàng lớn tiếng nói, “Nàng quyến rũ ta!”
Chớp mắt tất cả chìm vào yên lặng