Bởi vì nguyên nhân thầm kín nào đó, Hà Tử Tường chỉ có thể nằm trên giường cả ngày, ngay cả đi WC cũng cần Cố Hướng Bồi đỡ.
Mà Cố Hướng Bồi trước kia vốn đã là người rất cẩn thận, giờ lại có lý do cả ngày hai mươi bốn giờ tùy ý sai bảo, chỉ cần một ánh mắt hay động tác, có chỉ lệnh sẽ lập tức hành động, tuyệt đối phục tòng.
Hà Tử Tường nằm trên giường suy nghĩ rất nhiều, cậu thích Cố Hướng Bồi, đương nhiên, cậu đương nhiên thích anh rồi, một người đối xử tốt với mình từ nhỏ tới tận bây giờ, ai lại không thích.
Trước lúc Cố Hướng Bồi bày tỏ, trước lúc phát sinh chuyện đêm qua, Hà Tử Tường chưa bao giờ nghĩ tới có một ngày quan hệ giữa bọn họ lại chuyển biến như vậy, cậu vẫn luôn nghĩ, bọn họ mặc dù là anh em họ nhưng còn thân hơn cả anh em ruột.
Không biết sự tình phát triển sai ở đâu, tình cảm Cố Hướng Bồi dành cho cậu nảy sinh thay đổi, mà nguyên nhân, Hà Tử Tường không nghĩ ra cũng không muốn biết, đời trước hẳn là… đời này cũng vậy…
Nhưng thời gian không thể đảo ngược về trước tối qua để hết thảy vẫn chưa kịp phát sinh, càng không có khả năng trùng sinh lại lần nữa. Nếu có thể, cậu sẽ không ỷ lại Cố Hướng Bồi, cậu không muốn để anh đau khổ đè nén suốt mấy đời như vậy.
Anh hẳn phải là một đứa nhỏ hoạt bát hiếu động, thích đi bơi, thích vận động, thích chơi đùa, vui vẻ mà đơn thuần; chứ không phải vĩnh viễn đi theo sau một đứa nhóc, quấn quít hỏi xem muốn ăn gì, muốn đi đâu, mau mau về nhà xem phim hoạt hình, rồi làm bài tập chưa, có cần anh giúp không.
Ở độ tuổi thanh xuân mơn mởn, anh có thể cùng bạn bè vui chơi, có mối tình đầu với một cô gái nào đó, rồi cùng bạn bè bàn luận xem cô gái nào xinh đẹp, cô gái nào dễ thương; chứ không phải hoảng sợ phát hiện bản thân dị thường rồi thống khổ che dấu tình cảm của mình, toàn bộ thế giới không ai có thể chia sẻ, cho dù là người mình thích nhất, cũng không thể.
Lúc lên đại học, anh có thể quen biết một vài cô gái, hẹn hò yêu đương, nhấp nháp tình yêu, sau khi tốt nghiệp có thể kết hôn rồi cố gắng kiếm tiền chăm lo cho gia đình, vài năm sau thì sinh một đứa bé đáng yêu hoạt bát, rồi tiếp đó, nếu được một chương trình TV nào đó phỏng vấn ‘hiện giờ anh có hạnh phúc không?’, anh có thể mỉm cười, tự tin nói ‘tôi rất hạnh phúc’. Mà cậu, chỉ là một người em họ thân thiết trong số người thân họ hàng, hoặc là người em họ khi xưa thường vui đùa nhưng lớn lên dần dần bất hòa.
Chứ không phải như bây giờ, ngần ấy năm vẫn lẻ loi một thân một mình làm cha mẹ lo lắng, chưa từng kết giao bạn gái, thừa nhận áp lực từ gia đình cùng xã hội, thích một người không có tình cảm như mình, trả giá suốt bao nhiêu năm mà không chiếm được hồi báo.
Hà Tử Tường nhớ lại, lúc còn đi học, cậu đã rất hiếm thấy Cố Hướng Bồi tiếp xúc với bạn học nữ, rất ít, ít tới mức không có ấn tượng, trước kia không để ý thì không cảm thấy gì cả, giờ nghĩ lại mới cảm thấy bất thường.
Nghĩ tới đây, Hà Tử Tường quay đầu nhìn Cố Hướng Bồi đang làm việc, đại khái sợ cậu một mình buồn chán nên ôm hồ sơ qua, ngồi trên cái bàn bé xíu của cậu làm việc. Nhìn thân hình cao lớn của anh ngồi trên chiếc ghế nhỏ, dựa vào cái bàn chật hẹp, hoàn toàn không thể duỗi thân, tự nhiên, Hà Tử Tường nảy sinh một tia chán ghét bản thân.
Cậu nhịn không được nghĩ, nếu Cố Hướng Bồi không thích mình, với sự suất sắc của anh thì hiện giờ đã hạnh phúc biết bao nhiêu, chứ không phải giống như bây giờ, vì thích một nam thẳng mà suốt nhiều năm như vậy không thể mở miệng, vất vả lắm mới có thể nói ra lại không được tiếp nhận.
Càng nghĩ, khúc mắc về chuyện tối qua lại càng ít, rối rắm cũng càng lúc càng thông suốt.
Nghĩ ngợi, lại nằm trên giường, hơn nữa tối qua còn lao lực quá độ, Hà Tử Tường rất nhanh buồn ngủ, thân mình trượt xuống, nhắm mắt lại ngủ.
Cố Hướng Bồi mặc dù đang làm việc nhưng vẫn chú ý tới động tĩnh bên Hà Tử Tường, lúc nhìn thấy cậu nhắm mắt lại ngủ thì tạm thời dừng lại, đứng lên đi tới trước giường, khẽ thở dài một tiếng, Hà Tử Tường rối rắm cùng buồn rầu anh xem trong mắt, chỉ là không có cách nào hỗ trợ, cũng như khuyên nhủ.
… …
Hà Tử Tường mở to mắt nhìn ra bên ngoài, trời vẫn còn sáng, cậu ngủ không được bao lâu à??
Xốc chăn đứng dậy, Cố Hướng Bồi không ở trong phòng, Hà Tử Tường nhấc chân muốn đi ra, bất quá cậu khựng lại, xoay người nhìn xung quanh. Hà Tử Tường trợn to mắt, này… này là làm sao vậy!
Vách tưởng quen thuộc, đồ đạc quen thuộc, hết thảy đều quen thuộc, không, không quen, cậu tuyệt đối không quen, bởi vì đã rất lâu rồi không nhìn thấy.
Vẫn là trong phòng, nhưng không phải nhà cũ, lại càng không phải căn hộ mà Cố Hướng Bồi thuê, nó là căn nhà mà cậu dốc hết vốn liếng mua ở đời trước, cậu, sao lại ở đây? Chẳng lẽ lại xuyên qua, trở về đời trước?
Hà Tử Tường chạy tới hướng nhà tắm, nhưng tới cửa thì khựng lại, không dám tiến vào, cậu sợ, sợ nhìn thấy bản thân với sắc mặt vàng như nến, đang trong tình trạng bệnh tình nguy kịch.
Hà Tử Tường siết chặt nắm tay, trái tim nảy lên thật mạnh, thật điên cuồng, cậu thở hổn hển, không hề làm vận động mạnh gì cả nhưng lại cảm thấy thực mệt, cứ như không thể thở nổi. Nếu, nếu cậu thực sự quay về đời trước, nếu hiện giờ đã bị ung thư thời kì cuối, như vậy, cậu nên làm gì bây giờ? Anh, nên làm sao? Còn mẹ, còn Húc Húc nữa?
Hà Tử Tường cắn mạnh môi dưới, cắn tới bật máu cũng không hay biết, từng bước từng bước gian nan bước vào trong, nhắm mắt đứng trước gương, hít sâu hít sâu, cố tích góp dũng khí rồi mở to mắt…
Không phải! Thế nhưng không phải, sắc mặt hồng hào, da dẻ bóng loáng, không hề gầy yếu, ngược lại còn mượt mà hơn trước kia, giống như khi sống cùng với Cố Hướng Bồi, vì mỗi ngày ăn cơm quy luật dinh dưỡng phong phú mà cả người cũng đầy đặn hẳn.
Trái tim khẩn trương bình tĩnh lại, hô hấp dồn dập cũng bình ổn, lúc này Hà Tử Tường mới có đủ bình tĩnh cùng năng lực suy nghĩ, này là sao, vì sao cậu lại quay về đây?
Hà Tử Tường rời khỏi phòng, muốn xem Húc Húc, mẹ mình cùng Giang Lâm Nhi có ở nhà hay không thì phát hiện, cả nhà trống rỗng, không có một ai. Hà Tử Tường thực hiếu kỳ, ngẩng đầu nhìn lên đồng hồ treo tường, sáu giờ năm phút, sớm thế này sao trong nhà lại không có ai?
Hà Tử Tường rời khỏi nhà, vô mục đích lòng vòng xung quanh, cậu muốn tìm Húc Húc, tìm mẹ mình, thế nhưng lại không biết đi đâu tìm, cũng không biết tìm ai hỗ trợ, đời trước, cả nhà anh họ đã xuất ngoại nhiều năm không quay về.
Không biết đi bao lâu, Hà Tử Tường nhìn kiến trúc trước mắt, này, này không phải nghĩa trang ở vùng ngoại thành à?
Nghi hoặc nhìn vào trong, dường như, có cảm giác vừa quen thuộc, vừa thân thiết lại thực bức thiết đang réo gọi. Hà Tử Tường đi vào trong dạo vài vòng, rốt ruộc nhìn thấy một bóng người đứng trước một ngôi mộ, chính là cảm giác quen thuộc kia.
Tò mò đi tới, Hà Tử Tường nghĩ có lẽ là người quen, định chào hỏi một chút. Đi tới phía sau đối phương, cúi người định lên tiếng, nhưng khi nhìn thấy bức hình trên bia mộ thì âm thanh thoáng chốc biến mất.
Hà Tử Tường chi mộ!
Đây là, mộ của mình! Hà Tử Tường đứng thẳng dậy, trừng to mắt nhìn năm chữ kia, sao có thể, sao có thể như vậy, không phải mình vẫn còn sống thật tốt đẹp sao, mình vẫn còn sống a!
Lúc này, người kia giống như không hề nhìn thấy có người đứng sau mình, chỉ lầm bầm thì thầm với bia mộ, giọng điệu bi thương mà thống khổ, tràn ngập hối hận cùng đau xót vô vàn.
Âm thanh thực quen thuộc, càng nghe càng quen, Hà Tử Tường muốn bước tới xem rốt cuộc là ai, thế nhưng cậu phát hiện mình không đi được, cứ đứng sững đó, cứ như cả người bị đóng đinh, không thể động đậy chút nào.
Hà Tử Tường chỉ có thể đứng đó lắng nghe đối phương thì thầm, âm thanh không quá lớn, cậu căn bản không nghe rõ, chỉ là giọng điệu cùng không khí bi thương thì cảm nhận rõ mồn một, hốc mắt dần đỏ lên, nước mắt từng giọt từng giọt chảy xuống, cậu không rõ vì sao mình lại khóc, chính là thực đau lòng, đau lắm.
Đột nhiên, người nọ lấy ra một lọ thuốc màu trắng, mở ra, lại lấy ra một chai rượu mạnh, khui nắp.
Hà Tử Tường trừng to mắt, nhìn thấy trên lọ thuốc kia là chữ ‘Estazolam’ thật to, này là, thuốc ngủ.
Cậu lập tức phản ứng, người đàn ông này muốn tử sát! Hà Tử Tường giãy dụa muốn kêu lên, ngăn cản hoặc gọi ai đó tới hỗ trợ, chính là cậu không thể nào phát ra âm thanh hay nhúc nhích, chỉ có thể trơ mắt nhìn đối phương uống từng ngụm thuốc kèm theo từng ngụm rượu.
‘Không cần, ngừng lại đi, xin anh đó, không cần, ngừng lại đi mà!’ Hà Tử Tường gào thét thật to trong lòng, nhưng mặc kệ cậu giãy dụa thế nào cũng không cử động được, trên mặt tràn đầy nước mắt mà không hề có biện pháp nào, chỉ có thể vô lực mà thống khổ nhìn hết thảy phát sinh.
Uống hết lọ thuốc, uống hết rượu, người nọ bước tới hai bước, cả người cơ hồ dán lên bia mộ, nghiêng mặt, cười khẽ áp sát tấm bia, khóe miệng cong lên, an tường mà hạnh phúc.
Nhìn gương mặt vô cùng quen thuộc kia, Hà Tử Tường dùng hết khí lực toàn thân gào lên: “Anh, không cần…!!!”
“Tử Tường, Tử Tường, em làm sao vậy, gặp ác mộng à?” Cố Hướng Bồi ôm lấy Hà Tử Tường, lo lắng gọi cậu dậy.
Hà Tử Tường mở to mắt, mê mê mang mang nhìn Cố Hướng Bồi: “Anh…” Giọng nói có chút kinh hoảng.
“Anh ở đây, anh ở ngay đây.” Không biết Tử Tường mơ thấy gì mà hoảng sợ như vậy, Cố Hướng Bồi thực đau lòng, ôm lấy cậu, ôn nhu an ủi.
Hà Tử Tường rốt cuộc phản ứng lại, ở trong lòng Cố Hướng Bồi giãy dụa rời ra, đợi thấy rõ người đang ôm mình là anh thì hốc mắt thoáng chốc ươn ướt, bĩu môi: “Anh.” Tiếp đó lại đưa tay ôm chặt lấy anh, miệng không ngừng gọi ‘anh’, nước mắt cũng từng giọt, từng giọt chảy xuống.
Cố Hướng Bồi không ngừng đáp ‘anh ở đây’, đồng thời cũng ôm chặt lấy Hà Tử Tường.